(Cảnh báo: 18+)
Cái thứ nước xanh xanh kia càng uống càng nghiện. Toàn với Duy uống liền ba ly. Còn đang mải chúi đầu vào nhau gục gặc cười - khổ, mấy đứa thất tình thường có cái thú cười trong lúc say thì phải - thì người phục vụ đẩy ra hai ly rượu đỏ:
"Có vị khách kia mời!"
Toàn đã trên đà say khướt, hai mắt long lanh chộp lấy ly rượu uống ngay. Duy cũng đã ngà ngà, nhưng lý trí vẫn đưa đẩy chập chờn giữa thỏa hiệp và kháng cự, nó líu ríu hỏi phục vụ:
- Ai mời?
"Anh ba!"
"Anh ba là đứa quái nào?" - Duy thầm nghĩ. Cuộc đời nó suốt ngày chỉ quanh quẩn bên một thằng anh ba thôi còn chưa đủ mệt hay sao? Giờ phút này vẫn còn có thể mọc ra thêm một "anh ba" nữa à?
Nghĩ đến đó, Duy liền đưa cốc rượu của người tên "anh ba" gì đó kia mời lên miệng uống một ngụm. Vị chua nồng xộc lên mũi khiến nó lại phải bỏ ly xuống.
Trời cũng đã quá nửa đêm.
*****
Toàn mơ màng úp sấp trên một tấm thảm nhung mềm mại, cả người trần trụi bâng khuâng. Mắt nó mở to thao láo nhìn ra xung quanh, nhưng đầu óc trống rỗng mê muội chẳng nghĩ được gì.
Căn phòng kín bưng xông lên mấy thứ mùi hỗn tạp.
"Một...hai...ba...bốn...."
Toàn mơ hồ đếm
"Sao đông người quá vậy?"
"Anh Trường!"
Nó há miệng thử gọi to một tiếng, chỉ thấy cuống họng đau tức nghẹn ứ như mới nuốt phải một miếng xương cục có ngạnh. Toàn gắng gượng chống đỡ cơ thể vực dậy. Đầu đau điếng. Hơi men lại bồi hồi trên hai hốc mắt, đánh cho lý trí nó tan rã tơi tả.
Một bàn tay lành lạnh vuốt ve nốt ruồi dưới đuôi mắt nó, tiếng cười lao xao ồ lên.
"Cưng tìm người à? Có bọn anh đây mà!"
Mùi tàn thuốc trên hai ngón tay đối phương khiến người ta mắc nôn. Toàn bắt đầu thấy được những kẻ này rất xa lạ. Nó xoay trở tìm chỗ thoáng khí để trườn ra, nhưng xung quanh đã vây kín một vòng người.
"Đi đâu nào! Em thích ai cho em chọn trước!"
"Lúc nãy em gọi anh nào ở Tuyên Quang hả? Anh ở Tuyên Quang này!"
Cả đám ô ô cười. Toàn trân trối nhìn vào gã mặt thịt trước mắt, trỏ tay mắng:
"Nói dối! Tuyên Quang làm gì có ai mắt to như vậy! Cút đi!"
Toàn vừa mắng chửi, vừa quờ loạn tìm cái gì đó để ném. Đột nhiên tóc nó bị túm giật lại, miệng bị ai đó giữ hôn. Giữa một đám người không biết ai vào với ai, Toàn chỉ có thể vùng vẫy muốn tránh thoát. Nhưng đối phương không dễ buông tha, bóp miệng nó đẩy lưỡi vào sâu cuốn họng. Nó nghe thấy cổ họng mình lại vừa nuốt xuống mấy viên thuốc mịn ra như bột. Tầm mắt bị ánh đèn tranh tối tranh sáng dần dần khỏa lấp.
*****
Trái với tình cảnh của Toàn hiện tại, Duy lại có một cuộc gặp gỡ tương đối thư thái.
Rượu uống say rồi thì yếu ớt, Duy bắt đầu bật chế độ thoại tiếng phim Hồng Công, hát mấy bài nhạc quảng cáo, xong rồi khóc.
Phía sau nó vẫn là gã đàn ông trung niên nhìn nó chằm chặp từ khi nó mới bước vào quán.
"Anh ba có đi nghỉ không, để bọn em thu xếp phòng?"
Người đàn ông bập một hơi thuốc, nhìn gã phục vụ lắc đầu.
"Khỏi! Em này nhìn cũng vui! Để nói chuyện giải trí thôi."
Duy đang ngồi chờ Toàn đi vệ sinh, chợt thấy một người đàn ông thế chỗ Toàn ngồi cạnh mình, liền cong cong ngón tay chỉ.
"Bạn tôi đâu? Sao lại là anh?"
"Bạn em đi chơi với bọn em anh. Lát trả người về!"
Duy cau mày cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng ú ớ không biết là sai ở đâu, chỉ biết ngồi nhìn người kia gọi thêm rượu, đẩy sang cho Duy một ly.
"Bị bồ đá hay gì?"
"Không có!" - Duy nấc cục một cái rồi tiếp - "Bạn tôi mới bị, tôi không có bị!"
"Phải không?"
Duy nhìn người kia qua ly rượu, cong mắt cười:
"Anh ba!"
"Hửm?"
"Anh ba!"
Người đàn ông nhìn Duy bằng ánh mắt khôi hài, kéo nó ngồi sát vào lòng mình hỏi:
"Em muốn nói gì?"
"Em chưa có người yêu!"
Người đàn ông nghi hoặc nhìn Duy. Duy khóc lóc chỉ tay lên trần nhà nói lớn:
"Em chưa có người yêu! Em còn chưa cả có con! Em nói thiệt!"
Cả quán ba còn sót lại lèo tèo dăm ba người, đều quay sang nhìn Duy. Người đàn ông phì cười kéo nó yên vị lại xuống ghế:
"Được rồi được rồi, anh ba tin em!"
Duy gục đầu lên vai người đàn ông tiếp tục nỉ non:
"Em chưa có ai yêu... Em chưa có con... Em muốn sinh con cho anh ba... Hai ba đứa..."
*****
Thứ bột tinh mịn tan vào máu, khiến cả người Toàn tơi xốp như bông. Toàn nằm ệp trên tấm thảm nhung đỏ ối, da thịt trắng mềm ướt át như mảng sữa tươi loang ra trên đất.
Đám đàn ông xúm lại ngụp lặn, cơ bản cũng chẳng thèm phân công trước sau.
Đầu óc Toàn lại có phần tỉnh tỉnh mơ mơ, lúc thì thấy rõ một đám người đang đồn nén mình, lúc lại thấy trước mặt mình như là Xuân Trường.
Xuân Trường mặc một bộ áo tuyển đỏ rực, tay đeo tấm băng vàng chói mắt, lưng thẳng tắp đứng trên sân cỏ mặc kệ gió trên sân vờn tung tóc anh. Bóng dáng mãnh liệt của con người đó bóp thắt vào trái tim của Toàn, khiến cho nó đau khổ sùng bái.
Thuốc làm dây thần kinh vận động của Toàn tê liệt, cả người mềm nhũn, sức lực tiêu tán, để mặc tứ chi cho một đám người bày xếp. Toàn chỉ còn biết thở hổn hển trước những triền miên đụng chạm, hốt hoảng nhận ra cơ thể mình ngày càng trở nên mẫn cảm. Mấy mạch máu li ti dưới đùi thèm muốn được mút mát. Dương vật tỉ tê nhỏ nước.
Đám đàn ông hưng phấn nhìn món đồ chơi mới mẻ bắt đầu ngấm thuốc, da thịt nóng hầm hập hồng lên như phát sốt. Toàn rên âm ỉ trong cơn bất lực khờ khạo, hai chân bị dang rộng để lộ ra lối vào đang hấp háy lặng lẽ tiết ra chất bôi trơn óng ả. Chúng nó lại nhét thêm một viên thuốc lạnh toát vào giữa hậu môn của Toàn, chảy nước miếng hỉ hả cười như một bầy chó hoang.
Toàn òa khóc sợ hãi. Bây giờ thì nó tỉnh hẳn. Một tên cố định đầu nó, mấy gã khác móc dương vật quệt lên gương mặt trẻ thơ gợi tình của Toàn. Toàn lắc đầu lia lịa, né tránh mùi tanh hanh hanh ập vào mũi. Nhưng hai thái dương bị bàn tay như kìm kẹp chặt, Toàn chỉ còn biết cắm môi cam chịu những cái đầu khấc tím đỏ thi nhau cọ sát trên mặt mình.
Bên dưới còn đáng sợ hơn. Hai chân Toàn không thể khép lại được. Toàn kinh khủng cảm nhận một vật thể rung chuyển lạnh lẽo đang muốn vói vào bên trong người mình. Giữa lúc ấy, cánh tay đang đỡ đầu Toàn chợt buông thõng khiến cho gáy nó đập mạnh xuống đất.
Một giây sau đó mọi vật tối om.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét