Thứ Bảy, 19 tháng 1, 2019

22. [1710 - H -Giấc mơ] 3P (1)

(H khá nặng, ngôn ngữ thô tục, cẩn thận trước khi đọc)


- Bao nhiêu Văn Thanh mới đủ cho anh?

Thanh ở phía trước ghé vào tai Phượng thì thầm, nét mặt lành lạnh phảng phất như cười.

- Bao nhiêu cũng không đủ!

Phượng yếu ớt thú nhận, vẻ mặt tối tăm run rẩy thả trôi cả cơ thể trống trơn vào vòng tay ấm áp của người phía sau.

Người phía sau cũng vẫn là khuôn mặt ấy, vốn chẳng thích nói gì, chỉ có một đôi mắt nhẹ nhàng ôm ấp che chở cho anh. Phượng vươn bàn tay chấp chới chạm vào phía Văn Thanh thân thuộc, vuốt ve thương nhớ.

- Đừng bỏ qua em! - Văn Thanh phía trước kéo tay Phượng về phía mình, nói bằng giọng quở trách - Anh không thích em như thế này à?

Một Văn Thanh phía sau dịu dàng ôm anh, một Văn Thanh phía trước mang vẻ nông nổi ác liệt đòi hỏi. Phượng lúng túng bất lực thừa nhận:

- Không có! Chỉ cần là Thanh thì anh sẽ thích...

*****

Ba người đàn ông trần trụi chen chúc trên một cái giường có phần chật vật.

Phượng một mình kẹp giữa hai Vũ Văn Thanh, tự dưng càng khiến cho phần cơ thể trắng đến mức mềm yếu của anh nổi bật giữa sắc da sương gió của người kia.

Một mình Thanh bình thường đã tràn ngập vẻ nam tính rắn rỏi, bây giờ lại có đến hai người, cả căn phòng không có gì khác hơn ngoài mùi đàn ông.

Phượng cảm thấy chính mình đang rơi vào một loại ảo giác, vì sao lại có tới hai Vũ Văn Thanh? Nhưng ở trước mắt anh giờ đây chính là hiện thực như vậy, một người thì đang nắm lấy tóc anh để hôn môi, người kia thì lại êm ái đặt lên bắt đùi của anh những dấu hôn nho nhỏ. Chẳng lẽ anh đã thiếu thốn đến mức phải tự bịa ra ảo cảnh này để huyễn hoặc chính mình? Nhưng mà tất cả lại chân thực đến như thế...

Anh cũng chỉ là thấy thiếu Thanh mà thôi.

Phượng bình thường hay có vẻ lầm lì cứng cỏi, tính khí lại thất thường. Chẳng qua chỉ là một đứa trẻ thích tự vệ, không biết tự chủ cảm xúc, quá dễ dàng yếu lòng hơn người khác. Tựa như lúc này, tuy rằng lý trí rất hoảng loạn muốn kháng cự tình thế thực tại, nhưng trong lòng lại chỉ muốn buông xuôi theo bản năng để được người yêu thống trị trên cơ thể mình.

Được tình nhân áp chế, đó là loại cảm giác thấp hèn thường có của những kẻ rơi quá sâu vào tình ái và tình dục.

Văn Thanh vỗ vào mông anh càu nhàu:

- Anh không tập trung!

Một bàn tay khác lập tức đưa qua xoa nhẹ lên vết đỏ trên mông anh, nâng niu hỏi:

- Đau không?

Hai cảm giác tương phản ấy cứ lần lượt ập vào các giác quan của Phượng, khiến cho anh càng chìm sâu vào những xúc cảm hoang mang bất định. Cái hiện trạng có phần biến thái này chẳng những không làm cho anh kinh sợ, trái lại còn kích thích ham muốn của anh đến cao độ. Vừa ngược đãi, vừa xoa dịu, vừa được ngâm nước lạnh, vừa được tưới nước ấm. Nhưng quan trọng là mọi thứ ấy đều là do Văn Thanh gây ra cho anh, khiến cho anh chỉ có thể cam nguyện hứng nhận tất thảy.

Một Văn Thanh nâng hai cánh tay anh xách lên, để đầu anh gác lên vai mình, người kia thì túm đầu gối nhấc hai chân anh lên cao, cả cơ thể Phượng đã rời khỏi mặt giường lơ lửng giữa không trung. Sống mũi anh vùi giữa hõm cổ Thanh, mùi trên người của cậu ấy làm cho bụng anh thấy đói. Anh há miệng liếm một miếng. Thanh bị bất ngờ rùng mình vô thức siết chặt vòng tay quanh ngực anh.

Ở dưới, một Thanh khác kéo hai chân anh dang rộng nhìn vào giữa đám lông tối sẫm chạy dài xuống hậu môn. Mấy sợi lưa thưa phủ quanh những nếp nhăn đỏ nhạt gây một cảm hoang dã kích thích người ta muốn giáo hóa nó một chút. Đầu mũi Thanh gạt nhẹ mấy sợi lông sang hai bên, chạm vào vùng đóng kín nho nhỏ ở giữa. Phượng cảm thấy được đầu mũi của người kia dừng ở trước lối vào của mình, căng thẳng vọt xuống sống lưng làm toàn thân run run. Nhưng hậu môn có rất nhiều thần kinh tế vi, nó khôn ngoan như đứa trẻ có ý thức. Khi cảm nhận được một khứu giác âm ấm đáp xuống da thịt, nó lập tức hơi hé mở để nhả ra mùi vị hấp dẫn bạn tình. Thanh ngửi thấy, mỉm cười hít nhẹ một hơi để mùi ngây ngấy của Phượng tràn vào trong đại não.

Mùi cơ thể bên dưới của mình bị người khác hít vào là loại cảm giác xấu hổ đến mức nào! Phượng không có điểm tựa để trút hết những run rẩy trên người lúc này, sống lưng đã bắt đầu toát mồ hôi. Nhưng chưa kịp phản ứng lại, Thanh ở phía trên đầu anh đã phân tán chú ý của anh bằng mấy đầu ngón tay trước ngực. Hai đầu vú mượt mà bị xoay tròn kéo thẳng, móng tay dài còn gãi nhè nhẹ lên đỉnh vú khiến nó tự mình cứng lên như hạt ngọc. Một loạt kích thích trên dưới làm em bé của Phượng nháy mắt dựng thẳng giữa không trung.

Hai Văn Thanh bỗng nhiên đổi chỗ cho nhau. Hai người mà tựa như một người, không nói với nhau câu gì mà có thể tự hiểu ý để hành động. Phượng bị úp sấp người, quỳ gối mông nhấc cao. Văn Thanh lạnh lẽo phía sau thoát chốc đã ở trước mặt anh, dương vật thô tím quệt vào má anh mời mọc.

- Há miệng ra! Ngoan!

Ngày thường Thanh sẽ không bao giờ làm như vậy với Phượng. Người này, hẳn là một phương diện rất khác trong con người em ấy sao? Phượng mơ màng mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Thật ra chỉ vì Thanh không chủ động yêu cầu anh bao giờ, mà anh lại không thích tự hạ mình, chứ thực lòng anh rất muốn nếm thử của cậu ấy, muốn tận miệng cảm nhận thứ luôn làm cho mình sung sướng đến chết đi sống lại này rốt cuộc có mùi vị ra sao. Cho nên không đợi Thanh nói câu thứ hai, Phượng liền há miệng nuốt hết của người ta vào trong.

Thanh ở phía dưới kéo mông Phượng nhếch cao, dịu dàng lấy lưỡi bôi trơn cho Phượng. Hai tay cậu kéo mông anh sang hai bên, đầu lưỡi trượt dọc theo rãnh mông xuống đến hai quả tròn rồi lại trượt lên, cứ nhưng vậy xoay vòng.

Phượng há miệng mút đầu nấm trôi vào trong họng, cảm giác nghẹn ứ khiến anh chảy một ít nước mắt, hai má phồng lên đỏ ửng trông lại thành ra một vẻ đáng yêu khó tả.

- Nhả ra một chút! - Thanh từ tốn hướng dẫn - hôn kích thích bên ngoài trước!

Phượng cũng ngoan ngoãn nghe theo. Phía sau thì giao mông mình cho một người rất đỗi ôn hòa, phía trước thì phục vụ cho một người có phần gay gắt, anh thế mà lại thấy vui lòng. Anh hôn quanh gốc thịt, vươn lưỡi liếm hai hòn dái căng tràn đầy sinh mệnh.

- Ngậm vào trong làm ấm nó một chút!

Phượng cũng thành thật nghe theo. Những việc thế này lần đầu làm vẫn là phải có người dạy bảo. Chẳng hiểu sao Thanh vẫn luôn làm cho anh mỗi lần, không biết là học được từ đâu...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tấm da vẽ (6)

" Ba trăm năm trước, y vẫn là Trần Đình Trọng, chỉ không phải là một âm hồn quỷ ma phiêu tán như bây giờ. Ngài lại không phải là Bùi T...