(H khá nặng, ngôn ngữ thô tục, cẩn thận trước khi đọc)
Bình thường Thanh vẫn hay liếm cho anh, không biết là học được mấy kỹ năng ấy ở đâu. Lần này anh liếm cho Thanh, mới biết đó không phải là chuyện dễ làm.
- Cảm giác khó chịu sao?
Phượng gật đầu, rồi lại vội vã lắc đầu. Thứ này đã bao nhiêu lần ra vào trong người anh, miệng dưới của anh đã ăn ngon lành không biết bao nhiêu lần. Bây giờ chẳng qua là đổi nơi tiếp nhận mà thôi, có gì đâu mà khó chịu. Có chăng là hơi tanh một chút, nhưng mà như vậy càng khiến cho anh cảm nhận Thanh một cách chân thực hơn, không phải sao?
- Vậy ăn lâu thêm chút nữa!
Vẫn là Văn Thanh ác liệt kia nói chuyện. Văn Thanh ôn hòa thì vẫn chú tâm vào việc nghịch ngợm hậu môn của anh chưa muốn rời bỏ. Lối vào của anh đã tơi xốp đến mức thả lỏng hoàn toàn, chỉ còn biết theo nhịp mà đóng khép chờ người ta đút vào. Thanh nhét hai ngón tay kéo căng nó ra, tưởng như trông được cả vào bên trong tối om.
- Ưm... Vào đi!
Phượng thèm thuồng giục giã. Thanh bên trên liền vỗ má Phượng bảo:
- Tập trung vào việc của em đi!
Phượng chớp mắt nhìn lên. Lần đầu tiên nghe được người ta gọi mình bằng "em" nên tự dưng ngơ ngác khó quen, nhưng trong lòng lại tiếp nhận một cách tự nhiên như thể vốn dĩ là phải thế. Phượng càng muốn lấy lòng "anh", ôm cả dương vật anh giữa hai tay nâng lên trước mặt, đầu lưỡi hướng đến lỗ tiểu trên quy đầu ra sức liếm láp. Gai lưỡi cọ lên vùng nhạy cảm nhất làm Thanh đột ngột run lên, tinh dịch vọt thẳng từ túi trứng lên đầu khấc vãi đầy trên mặt Phượng. Phượng thỏa mãn vì thành tựu của bản thân, vươn lưỡi dâm đãng liếm tinh dịch quanh mặt.
Ngay lúc ấy, Văn Thanh phía dưới đi vào bên trong anh.
- A...
Cả hai cùng than dài một tiếng thư thái. Một bên được nhồi đầy nên sung sướng no đủ thở hắt ra, một bên được bao chặt chẽ ấm áp nên rên khẽ như được trở về trong lòng mẹ. Văn Thanh còn lại thì vừa được bắn tinh lên mặt Phượng, thảnh thơi bế xốc Phượng lên để Thanh kia đâm vào từ dưới lên sẽ đến được chỗ sâu nhất. Phượng lật đật trồi sụt như lá trước gió, may được vòng tay Thanh giữ cố định lại trên người mình. Nơi tiếp hợp của cả hai chảy xuống một giọt nước trong mờ, cảnh tượng dâm dật như động vật phối ngẫu.
Thanh có sức đâm kinh người, nhưng cậu không dùng hết lực mà chủ động thả chậm tốc độ, từ từ ma sát lên các thành vách thịt để tìm tòi nghiền ngẫm, thỉnh thoảng lại xoay tròn làm tăng diện tích tiếp xúc. Phượng mê mẩn vô thức chảy nước miếng xuống vai Văn Thanh đang bế mình, mông càng ngày càng có khuynh hướng chĩa về phía Văn Thanh kia để xin được nhiều yêu thương. Đột nhiên Phượng hơi chút lấy lại tỉnh táo từ trong mơ hồ, hỏi:
- Em dâm như vậy... Anh còn thích em à...
Văn Thanh đang đút cho Phượng thì chợt cứng người dừng động tác, Văn Thanh đang ôm Phượng thì xoay cằm Phượng lại phía mình, bảo:
- Anh chỉ sợ em chê anh không đủ... Sẽ đi tìm người khác...
Phượng ngô nghê bật cười:
- Ngu ngốc, em chỉ vì anh mới thèm khát như vậy thôi!
Hai Văn Thanh nghe vậy thì nhìn nhau, không hẹn mà gặp cùng đặt Phượng nằm ngửa lên giường. Phượng cau mày khó hiểu nhìn hai người, chỉ thấy họ mỗi người ôm một bên chân Phượng dốc lên. Sau đó một người đút vào thật sâu rồi rút nhanh ra, một người khác lại chen ngay vào. Hai dương vật nhấp nhô ngay trước miệng dưới, thay phiên nhau ra vào liên tục khiến cho Phượng chỉ biết ngửa mông lên đón nhận như chiếc cối giã chờ hai nhịp chày giáng xuống. Thực ra xét về tốc độ, hai người làm sẽ chậm hơn một người. Nhưng cái cảm giác bị làm luân phiên lại kích thích thần kinh theo một cách hoàn toàn khác. Phượng thấy mình không khác gì một trai ngành đang bị hai anh em song sinh chơi đùa vậy, ý nghĩ hư hỏng chỉ làm cho phần mờ tối bên trong bản năng bị kích phát triệt để. Phượng ban đầu còn giãy giụa than:
- Hai anh chơi hỏng em mất...
Nhưng đúng từ lý thuyết đến thực tế, mọi lời van nài lúc này chỉ như lời mời gọi người ta xâm lược mình kiệt cùng hơn.
Tinh dịch của một người bắn ra, có lẽ lần này là lượt bắn của Văn Thanh chưa xuất tinh lần nào, cho nên nhiều như sữa đóng gói. Phượng bị tưới đầy một bụng. Thanh lại còn cố tình nhằm đúng điểm cực khoái của người ta để dội tinh trùng vào, khiến cho Phượng cũng bị sốc tinh mà tự bắn đầy lên bụng mình. Chưa kịp hoàn hồn, hậu môn vẫn còn đang co rút liên tục thì người thứ hai đã lại nhồi dương vật vào, làm cho tinh trùng của người thứ nhất một phần tràn ra ngoài, một phần bị đẩy sâu thêm. Phượng đang trên đà khoái cảm cao độ, lực co của cơ vòng hậu môn rất mạnh, lập tức siết cho người thứ hai cũng muốn bắn ra. Hai luồng tinh trước sau đè lên nhau, khiến cho bụng Phượng nhô cao thành túp lều nhỏ như đang mang bầu.
Một mình Thanh vốn đã có sức bền kinh người, bây giờ hai người thay phiên nhau làm cho nên thời gian giao hợp kéo dài không biết đến bao lâu. Phượng gần như xác định eo lưng mình hôm nay sẽ đi đời. Chờ đến khi hai người bọn họ cùng lũ lượt bắn tinh lần tiếp theo thì đã là một tiếng sau đó, chân Phượng gần như lạnh ngắt, tê rần không còn mấy cảm giác.
*****
Đêm tối ôm lấy bóng Phượng.
Toàn đã qua phòng Trường để ngủ, Thanh thì đi chữa chấn thương ở xa, rốt cuộc Phượng cũng chỉ có một mình.
Sáu tháng ở một mình.
Phượng trằn trọc nhìn vào bóng đêm. Cái viễn cảnh ba người xảy ra trong đầu óc Phượng đã tố cáo trái tim Phượng lúc này. Phượng ước gì có cả mười bảy Văn Thanh để để dành, mỗi một người rời đi vẫn còn có người khác ở lại, để cho Phượng không bao giờ phải ở một mình, thiếu Thanh.
Phượng nín nhịn để mình không khóc, không muốn thừa nhận rằng có người đã bước vào cuộc đời mình sâu như ma túy, bản thân mình lại sống chết không muốn cai nghiện.
Sáu tháng thôi mà, thôi mà...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét