Ở một nơi nào đó trong ba tầng thế giới, nơi không có những chuyện chia xa, mà chúng ta lại trở thành người một nhà.
*****
- Em xong chưa Duy ơi?
Mạnh kéo hết vali túi xách ra bên ngoài, chuẩn bị chất lên xe taxi để trở ra ga. Duy cũng đeo ba lô, lúi húi xỏ giày rồi úp ngược cái mũ lưỡi trai lên đầu, bước theo sau Mạnh nhăn mặt bảo:
- Bà ngoại gửi cho mấy chục trứng. Cho vào vali sợ vỡ mất nên phải xách ngoài đây này!
Duy Mạnh nhìn cái túi trên tay Duy thì chép miệng phì cười:
- Mẹ đúng là! Hà Nội thiếu gì trứng mà vác từ trong này ra. Trở củi về rừng thế cơ chứ!
Duy cũng thoáng cười kể lể:
- Bà còn bắt mang gà ý! Em phải nói mãi là đi tàu xe không cho mang động vật sống theo, bà mới thôi đấy!
Trong khi Mạnh chăm chú nhìn Duy nói chuyện, Duy vẫn tha thiết biện bạch:
- Mà bà đã cho rồi nên không nỡ bỏ lại. Biết là Hà Nội thì sẵn đấy, nhưng mà.... Chậc... thôi để em xách, chịu khó một tí vậy...
Đang nói dở dang, Mạnh đột nhiên ghé lại thơm Duy một cái lên khóe miệng.
Duy giật mình ngại ngùng ngó bác tài xế taxi đang trố mắt nhìn hai thằng con trai dan díu với nhau giữa đường giữa phố, càu nhàu một câu tỏ ý bất mãn với sự tự nhiên vô tư của Mạnh.
- Tại em! - Mạnh thanh minh - Mình không có sinh cháu cho mẹ đâu, nhưng cứ phải gọi mẹ là bà ngoại mới chịu đấy!
Cứ gọi như thế, trong lòng Mạnh lại thấy ngứa ngáy lắm, lại phải nghĩ cách làm sao cho bà có cháu thật.
Duy nhếch miệng cười mỉa:
- Anh nghĩ đi đâu đấy? Mình gọi bà ngoại thay cho mấy đứa cháu ruột của mình ở quê thôi. Xì... Mà nếu có em bé, thì mình cũng gọi mẹ mình là bà nội nhé! Ai muốn làm nhà ngoại thì làm! Thôi đi đi, sắp đến giờ tàu chạy rồi đây này!
*****
Năm nay hai đứa đi tàu ra Hà Nội ăn Tết.
Vé máy bay vào những ngày cuối năm luôn rất căng thẳng, mà đi tàu thì cũng có cái thú vị riêng, thế nên hai đứa quyết định bỏ ra ba ngày mài mông trên tàu.
Đồ đạc thì đã gửi chuyển phát trước hết rồi, chỉ còn lại tấm thân hai đứa xách theo hai cái ba lô nho nhỏ, và mấy chục trứng gà mà mẹ Duy gửi từ tận Bình Phước ra... Cuối cùng, vẫn là Mạnh phải xách đi một ngàn tám trăm cây số trong nỗi sợ hãi vỡ trứng hoặc trứng nở thành gà. Khổ thân mẹ, trứng và Mạnh.
Mạnh với Duy, cả đường đi chỉ trỏ nhìn ngắm cảnh vật, tựa vai nhau chảy nước miếng ngủ gật, đút cho nhau đồ ăn vặt trên tàu, hoặc lồng tay nhau khoe nhẫn cưới chụp ảnh vv... đều có cả. Cơm trên tàu đã khó nuốt, mà cảm tình hai đứa phô ra giữa đất trời so với cơm còn khó nuốt hơn.
Biết sao được, đang hạnh phúc quá mà! Kết hôn được hai năm, năm nay mới là lần đầu hai đứa được ra Bắc ăn Tết. Hơn nữa, là về nhà Mạnh ăn Tết.
Lúc còn yêu nhau, nhà Mạnh phản đối quyết liệt. Mạnh vừa đưa Duy về nhà ra mắt đã bị bố bắt quỳ sân đánh cho một trận tơi tả. Duy tiếng là đến làm khách, lại bị bắt đứng một bên nhìn người yêu mình vật vã chịu đòn, chỉ còn biết khóc dở mếu dở chạy vội ra đường tìm khách sạn ở qua đêm.
Sau ngày đó, hai đứa chỉ có thể lén lút qua lại, căng thẳng đến nỗi mấy lần suýt vì gia đình phản đối mà chia tay trong nước mắt.
Ngày cưới, Mạnh lại về quỳ sân đội thiệp cưới lên đầu, thiếu nước dập đầu chảy máu xin bố mẹ cho một lệnh ân xá. Mẹ Lan khi ấy nhìn Mạnh buồn rầu. Bố Mạnh thì đem gia phả gạch tên Mạnh rồi ném chổi phất trần ra giữa sân, ý là không phải con mình nên không đánh nữa. Duy ngấp nghé sau cổng sắt nhà Mạnh, thấy vậy liền bò từ cổng vào trong sân nhặt phất trần đưa cho bố Mạnh xin ăn đòn, còn không dám ngẩng mặt lên nhìn thẳng. Nhưng hai bác ấy chỉ lẳng lặng xé thiệp cưới, đi vào nhà trong đóng chặt cửa không tiếp.
Mạnh khẽ khàng vuốt tóc Duy nói: "Duy ơi đừng khóc!". Nhưng chính anh lại khóc trước rồi.
Hai năm không về nhà, cho dù Mạnh không nói, Duy vẫn hiểu được lòng anh nóng như lửa đốt. Cha mẹ có tuổi, con cái không thể đi quá xa nhà, đề phòng xảy ra bất trắc mình lại không có mặt ngay được. Thế mà hai năm rồi cách mặt cách lòng, Mạnh gọi điện về hỏi thăm còn không được tiếp chuyện... Anh lo buồn nhiều.
Nửa năm nay, Duy chủ động gọi điện cho hai bác nhiều lần để hỏi han, mỗi lần đều tự xưng là bạn cũ của Mạnh ở nước ngoài, chỉ gọi được số máy bàn vì không liên lạc được số di động của Mạnh. Ban đầu bố Mạnh còn tưởng thật, mắng to rằng nhà không có đứa con nào tên Mạnh, rồi cúp máy. Mấy lần sau thì mẹ Lan nghe máy, chỉ vừa nhắc đến tên Mạnh là đã nghe tiếng khóc của mẹ qua điện thoại.
Thế là mỗi lần mẹ Mạnh cầm điện thoại, Duy đều có cơ hội nói chuyện lâu hơn một chút. Có lẽ dần dà, mẹ Lan cũng đoán ra được người "bạn cũ của Mạnh" này là ai, nhưng cũng không bóc trần sự thật.
Ngày hai mươi ba sau khi cúng ông Công ông Táo xong, Duy gọi điện để hỏi thăm tình hình sắm sửa năm mới của nhà bố mẹ chồng, chẳng may lại gặp bố Mạnh cầm máy. Duy đang định ậm ừ giả vờ gọi nhầm số như mọi khi, thì bố Mạnh đã liền cướp lời:
- Điện thoại nhà bác có hiện số gọi tới, cháu không gọi nhầm số!
Duy nghẹn lời, trong tim thấp thỏm mong chờ cùng hoảng sợ.
- Tết này mang thằng Mạnh về đây!
Dứt lời cũng chỉ còn nghe tiếng tút tút. Đầu dây bên kia, không biết có phải do ngại ngùng, đã vội vàng cúp máy.
Tối hôm ấy, Duy bảo muốn tặng quà Tết sớm cho Mạnh. Mạnh còn tưởng bạn nhà mình đến hôm thèm chồng, muốn lấy thân làm quà như một sự gợi ý lãng mạn, cho nên anh chủ động tắm rửa sạch sẽ xịt nước hoa quanh giường nằm chờ đến giờ lâm hạnh. Không ngờ món quà mà Duy tặng lớn đến nỗi khiến cho anh vừa nghe đã mềm xuống, nước mắt ngắn nước mắt dài nằm ôm người bạn đời rồi than thở cả đêm.
Duy nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo dưới khóe mắt anh có được trong một dịp mơ hồ nào đó, nói khẽ: "Mạnh ơi đừng khóc!".
*****
Còn bây giờ, hai đứa đang ôm mấy chục trứng gà bà ngoại gửi, ngồi trên chuyến tàu về nhà nội ăn Tết. Tuy không biết mai này ra sao, nhưng ngay lúc này đây, mặt mày đứa nào đứa nấy cũng đều hớn hở quá chừng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét