- Cháu không thể chọn ai tốt hơn được à? Sao nhất định cứ phải là nó?
Lê Đức Lương cau mày âm trầm nói chuyện, tâm trạng bị kéo xuống thấp cực độ.
- Duy Mạnh thì có gì không tốt đâu ạ? Anh ấy hiền lành, ưa nhìn, gia đình khá, lại có hộ khẩu Hà Nội - Hồng Duy chống đũa xuống bát cơm nói một tràng, cuối cùng kết lại bằng một câu chắc nịch. - Quan trọng nhất là anh ấy yêu cháu!
Lê Đức Lương khẽ nheo mắt nhìn cái miệng mấp máy không ngừng của nó, cố gắng ổn định tâm trạng để không nổi cáu.
- Chú cứ chê chứ, như anh ấy ở trong mắt mọi đứa con gái đều thuộc vào hàng cực kỳ ưu tú rồi!
- Đó là trong mắt mọi đứa con gái! Còn cháu là con trai... - Lương không phúc hậu cắt lời.
- Có sao đâu ạ? Ai cũng bảo cháu rất có phúc mới quen được anh ấy mà!
Duy vừa nói vừa gặm nốt cái chân gà đang bỏ dở ngoài mâm, mồng miệng còn loang loáng mỡ.
- Ăn với uống! Không giống ai!
Anh nhíu mày càng chặt, với lấy tờ giấy ướt lau miệng cho nó. Duy rất tự nhiên ngửa mặt lên cho chú lau miệng, vẫn liến thoắng cãi:
- Tại chú không ưa cháu, cháu làm gì chú cũng thấy cháu không giống ai! Anh Mạnh có chê cháu đâu? Không hề!
- Đừng có mở miệng ra lại một câu anh Mạnh, hai câu anh Mạnh! Chú còn chưa nhận định nó là một người!
- Chứ chú coi người ta là cái gì? - Duy bực dọc thả đôi đũa xuống mâm, vùng vằng đẩy ghế đứng dậy - Cháu ăn xong rồi!
Anh nhìn bóng lưng nó bỏ về phòng, cũng buông đũa chẳng muốn tiếp tục bữa ăn vô vị này nữa.
Bà giúp việc nhìn cảnh hai chú cháu xa nhau lâu ngày, mới vừa ngồi ăn chung với nhau một bữa cơm chiều mà đã gây nhau nảy lửa, thì cũng buồn buồn nói:
- Cậu ba đừng mắng em! Tại vì đang tuổi này, đứa nào cũng khó bảo cả!
Anh khẽ nuốt khan một tiếng, vừa ngẫm nghĩ vừa nói:
- Chắc vì Duy muốn chống đối con, không muốn trở về nhà, hoặc là do cái thằng ất ơ đó giở trò mê hoặc...
- Dì lo quá cậu ba ơi! Từ dưng em bé lại bảo là... thích con trai...
Anh cúi gầm mặt, từ chối cho ý kiến. Trước mắt anh lúc này, hình ảnh một gốc cây xoan cổ thụ mơ hồ gợn lên trong trí nhớ.
*****
- Em bé xuống đây với bá!
Lương đứng cạnh người giúp việc, nhìn đứa trẻ chập chững năm sáu tuổi đang ngồi vắt vẻo khóc oa oa trên cây.
- Không... Ông nội đánh!
Thằng bé vẫn nức nở khóc, mặc kệ gương mặt lo âu của người lớn ở bên dưới đang rất sốt ruột vì sợ đứa bé ngã đau.
- Làm sao mà nội đánh em được! Xuống đây bá cho em đi mua quả bóng mới!
- Ông nội đánh! - Thằng bé vẫn khăng khăng nhắc lại câu đó một cách hết mức sợ hãi. Nó mới đá quả bóng lên bàn thờ, thế nào cũng bị đánh tím người chứ chẳng chơi. Bây giờ dẫu chim có đến làm tổ ở trên đầu nó cũng không dám xuống gặp ông nội.
Nhìn bé con hốt hoảng khóc đến đỏ bừng mặt, người giúp việc - đồng thời cũng là người bế ẵm nó từ bé - càng thêm đau lòng rối trí, sợ bé con mải khóc sẽ không cẩn thận ngã từ trên cây xuống.
- Em cứ xuống đây với bá đi đã! Bá sẽ nói với nội là bá làm đổ bàn thờ, không phải lỗi tại em! Nào xuống đây với bá!
Bé con thút thít khóc, chừng như suy nghĩ một lúc, rồi mới giãy giụa nói:
- Không đúng... Bá không biết chơi bóng... Nội không tin...
Lương nhìn thằng bé đã ngồi đung đưa trên cành cao, lại còn không bám vào đâu, cả người lắc lư thật là nguy hiểm, bèn lớn tiếng nói vọng lên:
- Nhóc con nhảy xuống đây! Tôi biết chơi bóng, tôi sẽ nhận làm đổ bàn thờ... Không cần sợ!
Lúc bấy giờ bé con mới im bặt, trợn to mắt vểnh tai nhìn thiếu niên lạ mặt vẫn đứng dưới quan sát mình từ nãy tới giờ.
- Nào nhảy xuống. Tôi đỡ cho khỏi ngã!
Lương giơ hai tay hướng về phía bé. Nó chớp chớp cặp mắt còn vương mấy vệt nước như đang đắn đo xem có nên tin người lạ mặt này hay không. Người đó là một thiếu niên gầy nhẳng, nước da ngặm ngặm màu đường mật, cả gương mặt nổi bật nhất chỉ có đôi mắt sáng quắc, trông càng lạnh nhạt. Không hiểu sao vào lúc ấy, tính ngỗ nghịch ngấm ngầm trong lòng đứa trẻ bỗng trỗi dậy. Nó rất muốn biết nếu nhảy từ độ cao này xuống, bằng vào hai cánh tay gầy guộc kia, người thiếu niên đó liệu có thể đỡ lấy nó được hay không. Thế là bé con chúi đầu từ trên cây lao xuống.
Đứa bé vừa rơi xuống, tán lá liền cựa mình rung động. Một mảng hoa xoan trắng xóa rơi lả tả giữa tiết trời tháng ba. Tháng ba năm ấy, Lương mười bốn tuổi, còn chưa thể hiểu rằng mình mới vừa ôm vào lòng một vầng mặt trời bỏng tay.
Đón được đứa bé trong tay, anh mới có thể quan sát kỹ nó. Hai má mới vừa khóc xong đỏ lựng như quả táo chín, đôi con ngươi loang loáng nước chớp động ướt át, kỳ quặc nhất là hai vành tai như hai cái quạt nan nhỏ xòe rộng ở hai bên mặt.
Trong một phút thất thần, không hiểu lúc đó đã nghĩ gì, Lương bỗng ghé miệng thơm lên môi nó một cái.
Sau này cũng không còn tự nhiên như vậy nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét