- Thế mà anh còn định chần chờ gì nữa, phải đưa nó đi viện ngay chứ! - Trường sốt ruột cắt ngang.
- Từ từ đã, để tôi kể hết.
Lương theo thói quen lần tìm bao thuốc trong túi áo.
Vốn là anh chỉ hút thuốc lá điện tử thôi. Nhưng ở Hàn rét quá, mình anh không biết phải chống chọi làm sao, thuốc lá thường lại tiện dùng, lúc nào cũng có thể mang theo bên người.
Lương cười khổ, vẫn tự hứa là về gặp Duy rồi sẽ vứt thuốc đi ngay, chẳng qua ngay tại thời điểm này, anh bỗng thấy rét như đang đứng giữa trời tuyết của Hàn Quốc vậy.
Anh chỉ hút một điếu này nữa thôi Duy nhé! - Anh tự nhủ thầm.
*****
Tôi mong Trường hiểu được tất cả những gì tôi sắp nói sau đây, chỉ là để chứng minh rằng Duy không hoàn toàn có bệnh.
Phải! Có thể Trường cho là tôi mù quáng lắm, rằng tôi yêu Duy, nên tự nhiên sẽ che chắn cho nó. Tôi cũng không thể tự phủ nhận.
Cả cuộc sống của tôi dường như chỉ quay quanh thằng bé đó. Thậm chí nó thành ra như bây giờ, chỉ khiến tôi càng thương mến nó nhiều thêm.
Trường thấy đấy! Cuộc sống của chúng ta có quá nhiều các mối quan hệ xã giao xoay quanh vấn đề lợi ích. Không phải ai cũng may mắn có được những cảm tình điên rồ dường ấy. Tôi tin rằng Mạnh và Duy quả là những con người đặc biệt.
Duy không phải là mất trí đâu!
Ban đầu thì tôi cũng nghĩ rằng đầu óc nó bị sao đó. Nhưng ở với nó một thời gian, tôi biết được cơ chế "quên" của nó là như thế nào. Về cơ bản, nó chỉ chọn lựa những chi tiết có liên quan đến cái chết của Mạnh để quên thôi, giống như một hình thức tự vệ vậy đó.
Chẳng hạn như hôm Duy sang gặp mẹ Mạnh, tuy rằng Duy không biết, nhưng thực ra tôi vẫn đi theo đằng sau. Tôi đứng ở ngoài cửa phòng bệnh nghe hai người đó trò chuyện. Họ ngồi cả buổi như những người quen cũ để nói về những kỷ niệm khi Mạnh còn sống. Đúng là chỉ có như vậy, không có gì đặc biệt cả.
Chỉ có lúc gần ra về, mẹ Mạnh có nói mấy câu, đại ý thế này: Cảnh sát họ nói cái chết của Mạnh có liên quan đến tranh chấp của gia đình phía bên nhà cô gái kia - cái cô người yêu Mạnh lúc đó ấy - mà Mạnh chỉ vô tình bị kéo vào rồi thiệt thân oan uổng. Bác ấy rất ân hận vì mối quan hệ đó. Bác ấy cảm thấy cái chết của Mạnh phần nào là do mình, cho nên sau khi Mạnh mất, bác đã suy sụp rất nhiều đến nỗi đổ bệnh.
Mẹ phải đưa tang con, đúng thật là chuyện đau lòng vô hạn trong thế giới này.
Duy vừa bước chân ra khỏi bệnh viện, tôi đã lấy xe đón nó rồi. Nhưng khi tôi hỏi Duy rằng hai bác cháu đã nói gì với nhau vậy, Duy lại nói là Duy không nhớ.
Mấy lần tôi hỏi lại về chuyện hôm ấy, Duy đều nói một câu y như vậy. Cũng như tất cả những dữ kiện có nhắc đến cái chết của Mạnh, Duy đều mặc nhiên không nhớ.
Tôi nghĩ rằng, đầu óc Duy tự thiết lập một cơ chế sàng lọc thông tin, sẽ tự xóa đi những ký ức không vui. Hoặc giả, Duy chỉ nói dối bản thân và mọi người rằng nó không nhớ...
- Nhưng còn chuyện nó cứ bịa đặt ra về sự tồn tại của Mạnh thì sao? Anh cũng không thể coi đó là phép thắng lợi tinh thần được chứ!
Chuyện đó lại khác!
Lần trước lên tuyển, Duy đã gặp Mạnh rồi. Chính cái sự gặp gỡ đó càng cổ xúy cho cái cơ chế tự xóa dấu vết trong đầu óc Duy, và càng khiến nó tự tin rằng Mạnh còn chưa mất đi hẳn.
- Vậy thì là thế nào? Anh biết nó nghĩ như thế mà anh còn hùa theo?
Lương thả đầu lọc vào lại trong bao, vì nhìn quanh không tìm thấy thùng rác, đoạn nói:
Khi Duy rụt rè nói nhỏ với tôi rằng: "Em trông thấy Mạnh trên tuyển! Nhưng sao Mạnh không được ra đá? Mạnh còn xoa đầu em trong thang máy mà..."
Tôi cũng đã nghĩ là nó tưởng tượng ra. Lúc đó nó lại còn say rượu nữa cơ chứ!
Nhưng mà nếu cậu nhìn thấy vẻ mặt nó lúc ấy, cậu cũng sẽ có một cảm giác rất lạ.
Thế này nhé, giả dụ nó tự tưởng tượng ra, tại sao chính nó lại như có vẻ hốt hoảng không tin?
Là vì rất sâu trong tiềm thức, nó đã biết Mạnh chết thật rồi. Cuộc gặp gỡ giữa nó và Mạnh là vô cùng phi lý.
Tựa như đợt này lên tuyển, nó có đi khắp nơi khoe với mọi người là nó gặp được Mạnh không? Hay là nó cứ giấu giấu giếm giếm suốt cả giải?
Nếu đầu óc nó thật sự có vấn đề, thật tâm tin rằng một người đã chết vẫn còn sống, thì cần gì nó phải giấu.
Chỉ là nó rất biết, biết hơn cả chúng ta, rằng Mạnh đã không còn nữa.
Cho nên tôi nghĩ, việc Duy gặp được Mạnh, không hẳn đã là một việc tự nó nghĩ ra.
Thậm chí cả việc Mạnh bị mất trí nhớ, nhưng vẫn đi lại được bình thường, còn xoa đầu nó, xin Facebook nó... Nó nghĩ ra những cái đó để làm gì?
Trừ khi, thật sự Mạnh đã hiện ra trước mắt nó như thế. Nó chỉ mô tả lại sự thật mà thôi.
- Anh điên thật rồi!
Lương ôm trán lắc đầu. Định rút ra điếu thuốc thứ hai, nhưng nghĩ rồi lại bỏ ngược vào bao
.
Trường ạ! Yêu một cái gì thì không nhìn bằng mắt đâu. Mắt thì làm sao thấy hết?
Sở dĩ tôi có suy nghĩ như thế, cũng là xuất phát từ trực giác của một người rất am hiểu Duy. Hai lần nó ở trên tuyển về, tôi đều ôm nó vào lòng. Cả hai lần, tôi đều ngửi thấy có mùi của một người khác.
Thôi được, nếu cậu thật sự cho rằng chúng tôi đang điên cùng nhau, vậy thì tôi cũng chẳng có cách nào.
Chỉ xin cậu đừng nói với mọi người, nhất là với ban huấn luyện, ít nhất là vào lúc này. Rồi dần dà, tôi sẽ nghĩ cách đưa Duy đi vậy!
*****
Duy ngồi bó gối dưới sàn nhà nhìn ra cửa sổ tràn ngập nắng, có vẻ buồn bã.
Lương trở về phòng sau cuộc nói chuyện với Trường, cũng có vẻ rất mệt mỏi.
- Anh không thuyết phục được anh Trường đúng không? Kiểu này chắc em phải đi khám mất!
Lương ngồi xuống sàn nhà ôm lấy nó rất chặt, hít sâu vào một hơi, nói:
- Em không có bệnh gì cả! Nếu Trường cứ khăng khăng như thế, mình đành đi vậy. Hợp đồng với CLB thì từ từ trả...
Duy tựa đầu lên vai Lương, ánh mắt nhìn về một hướng trong phòng, nói mấy câu tưởng chừng như vô nghĩa.
- Anh thấy nắng Gia Lai đẹp chưa! Hà Nội thì rõ là rét! Đúng ra những người hay bị dị ứng thời tiết thì nên ở trong này mới phải!
Lương siết Duy vào lòng, anh hơi ngậm ngùi, bỗng nói:
- Mạnh này! Em có đang nghe anh không? Em còn thương Duy nữa không? Tôi sẽ che chở cho hai người ở cùng nhau mãi. Nhưng mà em có thể giúp cho Duy giữ được nhịp sinh hoạt bình thường có được không? Để cho nó còn hòa nhập với mọi người nữa... Đưa nó đi khỏi Gia Lai thật là đường cùng, ai cũng không nỡ...
Mạnh đứng sau lưng Lương, để mặc cho những tia nắng chiếu xuyên qua người lấp lánh như dát vàng. Mạnh cười hiền hòa trông thấy cả chiếc răng khểnh quen thuộc, định đưa tay chạm vào nước mắt của Duy đang chảy xuống, nhưng ngón tay đi xuyên qua nước mắt mà nước mắt cũng không tan đi.
"Có người yêu em đến như thế rồi, anh cũng thấy mình thừa thãi quá!"
Tiếng nói của Mạnh vang vang đầy ắp cả gian phòng, tuy chỉ có mình Duy nghe thấy.
"Anh hái hoa cho em xong mang về đây cũng muốn tan hết nửa người rồi đây này!"
Mạnh than thở kéo cái tai Duy một cái, tuy cũng chẳng thể chạm vào được nữa.
Mạnh thoáng cười buồn.
"Hà Nội phải đi rồi, chào Duy nhé!"
*****
Lương chạy xộc ra ngoài ban công Học viện, túm lấy áo Trường hỏi.
- Trường! Mấy hôm nay Duy vẫn ở nguyên trong phòng không đi đâu nhỉ?
- Vâng anh!
Lương bèn đưa tay ra trước mặt Trường. Một bông hoa sữa còn nguyên nhựa mới, nằm im lìm giữa những ngón tay anh.
Trường lặng thinh.
- Có những thứ mình không nhìn thấy, cũng đâu phải là nó không tồn tại. Mắt thường làm sao mà nhìn thấy hết được mọi chuyện trên khắp thế gian?
Duy mặc kệ hai ông anh mình đang túm tụm nói chuyện gì. Nó vui vẻ cầm mấy bông hoa sữa cuối mùa nghịch chơi ở trong tay, những cánh hoa nhỏ li ti rơi dọc theo gót giày. Nó thả chậm từng bước đi về phía cuối dãy hàng lang.
Nơi ấy, có một dáng người mờ nhạt chậm rãi tan dần thành những hạt bụi vàng lơ lửng giữa tầng không.
HẾT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét