Chủ Nhật, 20 tháng 1, 2019

04

Duy đi nhanh như bỏ chạy ra ngoài đường lớn, Mạnh đuổi theo mãi mới có thể bắt kịp.

- Anh Mạnh về khách sạn nghỉ trước đi! Mai Duy qua sớm đưa anh đi một vòng Sài Gòn chơi!

Duy vừa đi vừa nói, cũng không quay đầu lại nhìn Mạnh. Thành phố buổi tối trở lạnh, hai tai nó đỏ bừng lên.

- Tôi về bây giờ cũng không có việc gì làm đâu! Hay là cứ đi theo cậu vậy... - Mạnh cười cười khoác vai Duy nói chuyện. - Ban nãy cậu cần gì nói nặng lời như vậy. Chú cậu tuy có ý khinh người, nhưng chẳng qua là quan tâm cậu....

- Anh Mạnh đừng nói nữa! Anh chẳng hiểu được chuyện nhà Duy đâu. - Duy đá văng mấy hòn sỏi dưới chân, ánh mắt lặng buồn nhìn dọc khắp dãy phố vắng vẻ. - Duy nhờ anh Mạnh đóng giả làm người yêu Duy, thì anh cứ làm tốt vậy thôi. Duy hứa sẽ trả thù lao cho anh đàng hoàng. Những chuyện khác, mong anh đừng để ý tới.

- Ừm hừm... - Mạnh gật đầu cân nhắc từ ngữ - Không phải tôi lắm chuyện, nhưng mà... Duy thích chú à?

Duy cắn cắn môi dưới, liếc mắt ai oán nhìn Duy Mạnh.

- Vừa mới dặn buông miệng xong đấy! Cái gì mà không nhiều chuyện!

- Bị tôi đoán trúng rồi! - Mạnh ha hả bật cười.

- Làm sao mà anh Mạnh lại biết được?

Mạnh nín cười, nhìn vào trong mắt Duy nói khẽ:

- Tình yêu thì làm sao mà giấu được? Nhất là Duy đấy, cái mặt ngoằn nghoèo hiện toàn chữ kìa!

Duy sờ tay lên mặt, nghi hoặc hỏi:

- Chữ gì?

- Cháu yêu chú cháu nhất trên đời ha ha...

- Anh Mạnh! - Duy ngượng phát khóc, quát ầm lên - Đúng là đồ dở hơi ý! Tôi không có yêu đương gì hết!

Mạnh đột nhiên nghiêm túc kéo Duy lại sát trước mặt mình

- Suỵt! Chú Duy ở sau!

Duy chưa hiểu tình hình, bèn hỏi lại:

- Dạ? Sao á?

- Xe của ông ấy ở phía sau kìa - Mạnh tủm tỉm bật cười - Tưởng ông ấy thế nào, hóa ra vẫn là lượn lờ đi theo sau.

Duy nuốt khan, lí nhí trong miệng:

- Ổng vẫn vậy đó! Mắng cho bầm đầu cũng không chịu dỗi lại người ta đâu! Giờ mình sao?
Mạnh nhìn sâu vào mắt Duy nói:

- Em muốn chọc cho người ta ghen thì phải diễn cho tới chứ sao!

Nói rồi, Mạnh ghé khuôn mặt thanh tú lại kề sát lên mặt Duy. Bất chợt bị hôn không báo trước, Duy cũng chỉ có thể trợn tròn mắt đón nhận.

*****

Lương vốn dĩ không có ý định đi theo hai người họ, đụng mặt nhau cũng chỉ là vô tình mà thôi.

Sau khi bị Duy mắng cho mấy câu, Lương có chút buồn bực bỏ luôn bữa tối, đứng dậy thanh toán tiền, lái xe đi ra thì gặp hai người họ trên đường.

Anh cũng không phải buồn vì nghe Duy nói mấy lời khinh thị đó. Từ ngày Duy học cấp hai tới giờ, cứ mỗi khi giận dỗi thì nó lại tuôn đoạn điệp khúc đó ra với anh.

"Tôi không bao giờ thật sự coi chú là chú."

"Đừng cứ ra vẻ như là ruột thịt của tôi như thế."

"Chú đi ra khỏi nhà cháu đi! Cháu không muốn gọi chú là chú nữa!"

Mấy lời như vậy, anh sớm đã nghe quen rồi. Khiến cho anh buồn bực, có lẽ là vì những cái khác.

Chẳng hạn như, Duy không chọn chỗ ngồi cạnh anh, mà chọn ngồi về phía cái thằng đó.
Chẳng hạn như, Duy không chủ động gắp hành ra khỏi bát cho anh như mọi lần hai chú cháu đi chung.

Chẳng hạn như, Duy có thể vì tức giận mà công kích anh, nhưng tại sao lại công kích anh để bảo vệ người ngoài?

Và tại sao lại tức giận đến như thế, vì cái thằng ất ơ đó?

Hoặc chẳng hạn như ngay lúc này, ở trên đường, Duy để cho người đàn ông khác hôn nó.

Thật sự có một loại cảm giác muốn nhấn ga tông chết thằng kia ngay bây giờ...

Hai năm qua hai đứa nó quen nhau ở trên Hà Nội, vẫn thường như vậy sao?

Vẫn cứ là...hôn nhau như thế?

Anh nhấn ga xe vọt lên, suýt nữa thì quật ngã một cái xe điện dựng ở vệ đường.

Cũng may là lí trí của anh còn vững vàng.

Đủ vững vàng để tự hỏi, anh vì cớ gì lại muốn ngăn cấm cháu anh yêu đương?

Vì thằng đó là đàn ông! Phải rồi! Chính là vì như vậy!

Nếu như chấp nhận để nó yêu một thằng đàn ông khác, chẳng thà để cho nó yêu chính...

Hả?

Lương hốt hoảng vì suy nghĩ vừa chợt lóe lên trong đầu. Bàn tay cầm vô lăng của anh khẽ run.

Không, cháu của anh phải có một tình yêu bình thường. Một hạnh phúc gia đình bình thường. Nó xứng đáng được như thế. Nhất định là như thế!

Lương nhìn chằm chặp Đỗ Duy Mạnh. Người này là ai? Từ đâu đến? Tại sao lại dễ dàng chấp nhận một tình yêu dị thường như vậy?

"Những vấn đề đó, cháu và Duy đều đã bàn bạc kỹ lưỡng. Chúng cháu sẽ cùng nhau đối diện..."

Lương ngửa đầu ra sau ghế lái. Câu nói của thanh niên kia nói trong quán ăn lại vang lên trong tâm trí anh một lần nữa.

"Chúng cháu sẽ cùng nhau đối diện!"

"Chúng cháu", nó và Duy?

Trong đầu óc có phần cổ lỗ sĩ của anh bỗng rạn nứt ra một thứ rung động khẽ khàng.

Cho đến khi trông thấy Mạnh và Duy cùng bắt taxi đi khỏi tầm mắt anh, anh mới nhấc điện thoại lên bấm số gọi cho "em bé của chú".

- Duy à? Cháu đi đâu rồi? Về nhà đi, tối nay không ngủ ở ngoài nữa! Mang cả Mạnh về!
Coi như là một sự nhượng bộ đầu tiên của anh đối với mối quan hệ này.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tấm da vẽ (6)

" Ba trăm năm trước, y vẫn là Trần Đình Trọng, chỉ không phải là một âm hồn quỷ ma phiêu tán như bây giờ. Ngài lại không phải là Bùi T...