Tiểu đạo sĩ ngồi trên bàn rượu, bất giác rùng mình một cái. Tướng quân thấy y bất tường, liền hỏi nguyên do. Y đáp:
- Đúng là đạo cao một thước, ma cao một trượng. Phép thuật ta bày biện cho hắn, thế mà hắn không theo. Hẳn đã bị con yêu tinh kia đoạt mất gan ruột rồi.
- Ngươi làm sao mà biết được?
- Cây phất trần đó là thần pháp của sư phụ ta trao cho, rất có linh ứng với ta, dẫu ở xa ngàn dặm vẫn có thể tìm về với chủ. Nay nó có phát huy công dụng hay không, lẽ nào ta lại không hay biết được.
Bùi Tiến Dũng nhăn mặt:
- Con yêu quái đó cao cường như vậy sao?
- Không có chuyện đó. Pháp lực ngàn năm của sư phụ ta ở đó, xá gì con vô diện nhỏ mọn mới có vài trăm năm tu vi. Chẳng qua là Đỗ Duy Mạnh kia quá mức quyến luyến, không nỡ ra tay mà thôi!
Bùi Tiến Dũng thở dài dậm chân:
- Tiểu đệ quá hồ đồ rồi! Ngươi không có cách gì sao? Ta sao có thể giương mắt nhìn lương nhân của ta bị hại như vậy.
Tiểu đạo sĩ nhướn mắt nhìn chàng, gật gù đáp:
- Cách thì vẫn có, nhưng còn phải xem tướng quân có chịu phối hợp hay không.
*
Đêm hôm ấy đạo sĩ biến thành trận gió đến tìm Trần Đình Trọng giao đấu một phen. Trần Đình Trọng biết ngay đây là gã đạo sĩ đang muốn trừ diệt mình, vốn sẵn cơn căm giận, y dốc sức đánh đến tối tăm trời đất.
Kỳ Lân đạo sĩ vốn chỉ là một tiểu đạo đồng mới xuất môn, niên số tu vi không cao hơn Trần Đình Trọng là bao. Thế nhưng, y bẩm sinh có căn cơ thượng thừa, thính lực tinh thông, nghe biết được chuyện tam giới trong suốt ba trăm năm, hoàn toàn khác xa với bọn đạo sĩ râu dài tóc bạc căn cốt tầm thường nơi hạ giới.
Mà Trần Định Trọng lại đích thực là một con yêu tinh căn cốt tầm thường, hoàn toàn dựa vào oán niệm tích tụ mà nên, dạo gần đây còn phải thường xuyên giết súc sinh để duy trì hình trạng, nguyên khí hao tổn không ít. Trận đấu như vậy, kết quả không đánh đã rõ.
Thế nhưng đạo sĩ vốn không phải muốn giết chết yêu tinh này. Vì y nghe thấu được chuyện của ba trăm năm trước, cho nên đối với Trần Đình Trọng thực cũng có chút tình thương tiếc. Y không trực tiếp đập cho họ Trần một chưởng kết liễu nhanh gọn, chính là còn chần chờ cho nó có cơ hội tự ngộ. Nếu nó đích thực là loại thập ác, chỉ e Đỗ Duy Mạnh cũng không thể sống cho đến tận hôm nay.
Ý định là như vậy, đạo sĩ chỉ đánh được chục hiệp đã giả vờ thua chạy, Trần Đình Trọng đang trên thế thắng, muốn diệt cỏ tận gốc nên một mực đuổi theo không nghi ngại gì. Đuổi đến phủ tướng quân thì mất dấu.
Đạo sĩ lẩn vào trong Bùi phủ, lại dùng huyễn thuật biến hóa ra đèn đuốc sáng trưng, người hầu đi lại như thoi, ca múa dập dìu, đàn hát xôn xao. Chừng như ở Bùi phủ đang diễn ra yến tiệc rất lớn. Trần Đình Trọng không để tâm đến xung quanh, chỉ muốn trà trộn vào bên trong để tìm kiếm đạo sĩ kia, chẳng ngờ lại lạc bước đến chính đường.
Nơi đó có tiệc rượu hăng hái, hóa ra người ta đang mừng đón Bùi tướng quân dẹp giặc trở về. Trần Đình Trọng thầm kinh ngạc nghĩ: “Hắn đã về rồi? Tại sao Đỗ Duy Mạnh lại không hay biết gì? Chẳng phải hắn rất để tâm đến họ Đỗ hay sao, vậy mà trở về khi nào cũng không thèm báo tin?”.
Bùi Tiến Dũng say túy lúy, đang mải ngả ngớn đùa giỡn với đám con hát, chợt đánh mắt nhìn về phía Trần Đình Trọng đang đứng nép vào giữa một đám gia nhân:
- A? Người đẹp này ở trong phủ từ bao giờ, sao ta không biết?
Chàng vừa nói vừa với tay vồ lấy người. Trong thoáng chốc, da mặt Trần Đình Trọng run lẩy bẩy, cả người mềm nhũn như bánh bao nhúng nước ngã vào trong tay Bùi Tiến Dũng.
Người không muốn gặp nhất cuối cùng cũng đã tới.
*
“Cách thì vẫn có, nhưng còn phải xem tướng quân có chịu phối hợp hay không.”
“Nếu cứu được Đỗ Duy Mạnh, dù lên núi đao xuống biển lửa ta cũng không dám chối từ.”
“Vậy thì dễ rồi. Đỗ Duy Mạnh từng hỏi qua ta: Trái tim của y có gì bổ béo như vậy sao? Tại sao Trần Đình Trọng nhất định phải ăn tim của Đỗ Duy Mạnh mới được? Ta đã lờ đi, không trả lời vấn đề của hắn.”
“Ta cũng từng hỏi ngươi câu đó. Ngươi cũng không chịu trả lời ta.”
“Đó là bởi vì đáp án không phải ở chỗ ta, mà là ở chỗ ngài.”
“Nói theo ý ngươi, Trần Đình Trọng muốn hại tiểu đệ của ta, hẳn nguyên do là từ ta mà ra rồi! Ta đã gây thù chuốc oán gì chăng?”
“Đáp án đúng rồi. Đỗ Duy Mạnh nếu có chết, thì chính là do ngài hại chết.”
“Ta vẫn chưa minh giải được lời của ngươi. Có huyền cơ gì, xin hãy kể ngay đi!”
“Ngài đã muốn biết, thì ta đây sẽ cho ngài biết. Câu chuyện xưa kể rằng, vào khoảng ba trăm năm trước…”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét