Thứ Tư, 6 tháng 2, 2019

Tấm da vẽ (4)

Duy Mạnh trở về nhà học, nhân lúc Trần Đình Trọng còn đang tắm rửa, đem phất trần treo ở đầu giường.

Trần Đình Trọng dọn lên một mâm cơm rượu, mỉm cười gọi:

- Mạnh ca ca tới ăn cơm!

Duy Mạnh cố gắng duy trì vẻ bình thản như ngày thường, hướng phía Đình Trọng bước tới:

- Đệ tắm xong rồi đấy à?

- Tắm xong rồi! Nước thơm của ca cho ta tắm rất thoải mái. Hôm nay ta sẽ uống với chàng bốn mươi chén!

Đình Trọng ha hả cười, đuôi mắt liền cong lên. 

- Hôm nay ta làm thịt dê. Ăn ngon lắm! Ca nhất định sẽ ăn thêm hai bát cơm.

- Thịt dê này không có da sao?

Đình Trọng bĩu môi nói:

- Ta không ăn được các loại da động vật mà! Chàng biết thừa còn hỏi. Hôm nay không vui hay sao vậy?

- Hôm nay xuống thị trấn không mua được đồ tốt cho đệ.

- Có gì đâu - Đình Trọng thoải mái gạt đi - Lần khác lại mua. Đừng buồn nữa! Ăn cơm phải vui vẻ.

- Đệ mỗi lần ăn cơm đều thấy rất vui vẻ sao?

- Đương nhiên! - Đình Trọng nhướn mày khẳng định - Chàng không biết đâu! Ta đã thật lâu, thật lâu rồi mới được ăn cơm với người nhà đó!

- À? Là bao lâu?

- Ba trăm năm hơn… 

Đình Trọng nửa đùa nửa thật ghé vào tai Duy Mạnh nói nhỏ rồi nghiêng người cười ngất. Duy Mạnh thấy vậy cũng vô thức mỉm cười theo, kéo ngã Đình Trọng vào lòng mình ngồi, vui vẻ cùng nhau ăn một bữa cơm.

Những điểm khác lạ của Duy Mạnh ngày hôm nay, Đình Trọng đều âm thầm ghi nhớ hết ở trong lòng. Cuối bữa cơm, Trọng hỏi chàng:

- Ca ca hôm nay đi cả buổi, có gặp ai lạ mặt chăng?

Duy Mạnh chột dạ buông chén rượu xuống bàn, ngước nhìn đôi mắt trong veo của người trong lòng, lại thấy hổ thẹn, vội tìm cớ nói dối đi:

- Hôm nay ta trở về Bùi gia có chút việc. Tướng công ta có lẽ sắp về!

Đình Trọng rũ mắt thất thần, giống như đang hồi tưởng lại chuyện gì, một lúc sau mới lấy lại tươi cười nói khẽ:

- Ca sắp bỏ ta ư? Tướng công của chàng sẽ không chấp nhận ta đâu!

- Tướng công của ta yêu ta thật lòng, nếu ta muốn nạp tiểu thiếp, huynh ấy nhất định sẽ chấp thuận thôi!

Nghe đến đây, Đình Trọng chợt mất hứng rời khỏi lòng Duy Mạnh. Y ôm trán bước về phía giường ngủ, vừa bước đi vừa nói vọng lại:

- Chàng làm sao mà biết trái tim người ta yêu chàng là thật? Trái tim con người ấy… nhìn không thấy… sờ không thấy… Khi nào ta phải ngửi được, phải nếm được mùi vị của tim người, ta mới có thể tin tim ấy là chân thật…

Trong lúc nghe y nói những lời ấy, Duy Mạnh nín thở nhìn bàn tay Đình Trọng vén lên tấm màn che cửa buồng. Y chỉ cần ngồi xuống bên giường, lập tức sẽ trông thấy cây gậy phất trần kia. 

Quả nhiên Đình Trọng đang hồi tưởng lại quá khứ, lòng đầy thương tâm, muốn ngã xuống giường nghỉ ngơi một chập thì tự dưng thấy đầu váng mắt hoa, lồng ngực đau đớn khôn cùng. Y ngước nhìn lên đầu giường, trông thấy cây gậy phất trần phất phơ treo ở đó thì cực độ hốt hoảng hiểu ra rằng thân phận của mình đến hôm nay đã bị bại lộ. Da mặt y bỏng rát run lên, bỗng dưng rách thành một vệt khiến máu tươi trào ra. Đình Trọng ôm mặt lao ra khỏi cửa buồng nằm sõng soài dưới mặt đất.

Duy Mạnh theo bản năng vội chạy tới nhìn xem Đình Trọng ra sao, chỉ thấy trên gương mặt mỹ lệ đã xuất hiện một vệt máu dài, cả người y ướt đẫm mồ hôi, hơi thở phập phồng hổn hển. 

Đình Trọng ôm vết thương trên mặt, hai mắt ướt đầm đau đớn ai oán ngước nhìn Duy Mạnh không nói thành lời. Duy Mạnh lại thấy chạnh lòng hổ thẹn. Chàng đỡ ôm lấy Đình Trọng đang nằm dưới đất, lắp bắp nói:

- Đệ làm sao vậy? Đừng… làm cho ta sợ…

- Ca ca! 

Đình Trọng nghẹn ngào gọi một tiếng, nhưng thiên ngôn vạn ngữ giấu trong lòng không sao thốt ra khỏi cuống họng, y chỉ còn biết chết trân nhìn gương mặt tái nhợt của Đỗ Duy Mạnh lúc này.

- Trọng! - Duy Mạnh rớm lệ, xót xa lau đi vệt máu trên gương mặt vốn dĩ trắng trong không tì vết của y - Ta thật lòng với ngươi, không cần phải nhìn thấy, sờ thấy, cũng không cần phải nếm được, ngửi được. Ta thật lòng với ngươi!

Bấy giờ chàng thấy trong lòng chàng nhức nhối lắm, gần hai mươi năm sống trong cuộc nhân sinh này, chàng chưa từng thấy khó chịu như vậy. Chàng bèn tự lau nước mắt cho mình rồi đứng dậy hạ quyết tâm. Duy Mạnh tiến về phía đầu giường, tháo cây gậy phất trần xuống bọc vào trong tấm vải. Vết thương trên mặt Đình Trọng ngay lúc ấy lập tức khô miệng thành một vết sẹo dài. 

Duy Mạnh đằng hắng mấy tiếng, cố lấy giọng điệu trấn tĩnh kể lại:

- Hôm nay đi xuống chợ có giúp một tay đạo sĩ trả tiền mỳ. Hắn liền đưa cho ta vật này để trả ơn, ta cũng không biết dùng để làm gì cho nên treo tạm ở đầu giường vậy thôi.

Cả hai đều hiểu rõ lời Đỗ Duy Mạnh chẳng qua là nói dối cho xong việc. Trần Đình Trọng dám khẳng định rằng Duy Mạnh đã biết nhiều hơn như vậy, nhưng sợ bứt dây động rừng cho nên không dám truy cứu tới cùng. Trong lòng y lúc này chỉ thầm cảm thán may mắn vì sự mềm yếu nhu nhược của họ Đỗ đã giúp cho y giữ được một mạng, đồng thời y cũng oán giận đay nghiến tên đạo sĩ thối tha nào đó đã phá vỡ công trình gần đến hồi thu hái thành quả của y.

Về phần Đỗ Duy Mạnh, nhìn toàn bộ phản ứng của Trần Đình Trọng tối hôm nay, chàng biết rằng lời đạo sĩ kia không có câu nào là giả. Nay chàng gỡ cây phất trần trừ tà này xuống, không khác gì dâng mạng mình cho quỷ, thật không biết có còn sống nổi cho tới sáng sớm ngày mai hay không. 

Chàng chỉ là muốn đánh cược một phen.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tấm da vẽ (6)

" Ba trăm năm trước, y vẫn là Trần Đình Trọng, chỉ không phải là một âm hồn quỷ ma phiêu tán như bây giờ. Ngài lại không phải là Bùi T...