Thứ Hai, 11 tháng 2, 2019

[6607] Một chuyến đi xa (2)

Sau hôm đó, tôi liên lạc với Duy rất nhiều lần, nói xin lỗi rất nhiều lần, nhưng chẳng ích gì. Có lẽ chúng tôi đã thực sự chia tay nhau. Mãi cho đến hôm nay, khi chúng tôi trở về nhà trong dịp Tết Nguyên Đán, hai đứa mới gặp lại nhau và cùng trò chuyện hàn huyên như anh em bạn bè. Duy cũng vui vẻ. Năm nay tuyển thắng nhiều. Tôi chia vui cùng em. 

Ăn cơm xong, chúng tôi lại kéo nhau đi cà phê. Duy ngại đi một mình, em bảo tôi rủ thêm bạn tới. Tôi hơi chạnh lòng, nói đùa một câu mà em lại tưởng là nói thật:

- Sao mày không gọi cho anh Lâm?

- Ừ đấy - Duy ngẩn người nghĩ ngợi - Anh nhắc làm em lại nhớ ra. Khổ thân anh Lâm! Anh ấy làm gì có gia đình ở đây, Tết chỉ về thăm người bác mấy hôm rồi lại chuẩn bị đi ngay. Năm sau đi bắt cho CLB nào bên Thái rồi ấy!

Nghe Duy nói, tôi bỗng thấy nóng bừng hai tai, sẵng giọng hỏi:

- Tưởng ông đấy có bạn gái rồi cơ mà nhỉ? 

Duy cười nhạt gật đầu:

- Vầng! Nhưng em chấp nhận thôi! Vui vẻ với nhau là được, nghiêm túc mãi cũng mệt. Dẫu sao thì anh ấy cũng chia sẻ thẳng thắn với em ngay từ đầu chứ cũng không có ý định lừa dối gì. Không như là…

Duy chợt mất hứng im lặng bỏ lửng câu nói, nhưng tôi cũng thừa hiểu vế sau em định ám chỉ điều gì. Duy ngồi khoanh tay trước ngực nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ ương bướng hiện ra trên chóp mũi ngẩng cao. Tôi đang giận dữ âm ỉ trong ruột gan, nhưng chỉ tỏ ra lạnh nhạt hỏi đùa:

- Sở thích anh ta cũng… đa dạng nhỉ! Hai người vui vẻ không? Em có… thích…

Tôi không thể nói hết câu ấy, nỗi thất vọng khiến cho tôi hụt hơi. Lúc này Duy cũng quay sang nhìn thẳng vào tôi bằng cái nhìn mỉa mai không kém:

- Thế anh với cái cậu, ờ… cái cậu mà ở bên Hàn Quốc ấy, thì thế nào rồi?

- Em điên à! - Tôi vô thức đập mạnh tay lên mặt bàn khiến những người khách xung quanh giật mình ngó sang - Anh say rượu gần chết, lơ mơ vớ đại một người châu Á mắt to nhất ở quanh đấy. Ngay sau khi chuyện đó xảy ra thì anh hối hận suýt bật khóc vì nghĩ đến em. Anh còn đang không nhớ nổi đấy là nam hay nữ nữa chứ đừng nói là giữ liên lạc sau đó!

- Anh không cần… - Duy mỉm cười lắc lắc đầu - không cần nói thêm gì về... chuyện hôm đó. Em cũng… không quan tâm lắm…

- Em đừng giả vờ không quan tâm nữa! Em tra tấn anh suốt hơn một tháng nay. Không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, không cho gặp mặt nói chuyện. Bây giờ gặp thì em nói là em đang tìm hiểu người khác. Em không quan tâm nhưng em lại thích trả thù anh như thế đấy à?

- Vâng ạ! Em đang giả vờ đấy ạ! Anh quan trọng lắm đấy! Bây giờ anh muốn em phải tỏ ra dằn vặt khổ sở vì bị anh cắm sừng, hay là muốn em phải trầm trồ xúc động vì anh đã dũng cảm thú nhận với em về việc quan hệ linh tinh của anh ở bên ngoài? Anh thích thế nào?

Duy đứng dậy với lấy cái túi xách cắp vào lòng, trấn định lại vài giây rồi nói một hơi:

- Anh nói anh cô đơn? Chắc anh nghĩ em ở trên tuyển đằng đẵng không có anh bên cạnh thì không cô đơn? Em có quá nhiều bạn bè ở trên tuyển và vui vẻ quá mức với họ à? Rồi anh cảm thấy thất bại, chấn thương làm cho anh chịu áp lực nặng nề? Thế những áp lực em phải gánh vác về phong độ thi đấu, về mỗi trận thua, về danh dự tập thể và một đống những chỉ trích vô danh ở ngoài kia mỗi khi tên em có trong đội hình ra quân, thì em phải coi nó như không khí à? Thằng cầu thủ nào mà chẳng phải chịu đựng những thứ như thế? Anh lấy những cớ đấy để… để… mà xúc phạm niềm tin của em… về anh, anh thấy có thuyết phục không? 

- Duy! Anh không cố ý….

- Em thì không thấy thuyết phục, em không muốn tin anh nữa! Em xin về trước đây, anh uống cà phê với ai khác đi!



*****



- Tết Duy không đi chơi với ai à?

Duy cắn môi nhìn mẹ đang lúi húi gấp lại chỗ quần áo cũ, khó chịu nói:

- Có mẹ không thích Duy ở nhà chơi thì có! Suốt ngày hỏi như muốn đuổi!

- Ơ - Mẹ phì cười nghiêng người nói khẽ - sau này phải gả đi rồi thì chẳng đuổi đi, giữ làm tích sự gì.

- Mẹ! - Duy nhăn mặt kéo dài giọng - Bố nghe thấy thì chết đấy! Đã nói là bí mật rồi!

- Gớm nữa! Sớm muộn gì ổng chẳng biết. Cùng lắm thì đuổi cả hai đứa này đi. Rồi tôi lại sang làm ô sin cho nhà ông con rể cũng được!

Duy nghe mẹ nói thì vừa buồn cười, vừa thấy cay sống mũi. Duy túm gấu áo mẹ nói:

- Bạn đừng sợ! Duy không để bạn phải ra đường làm ô sin đâu! Duy ở với bạn suốt đời!

Mẹ Duy bĩu môi gạt đi:

- Không đấy! Không cho ở đấy! Trừ khi mang con rể về đây ở cùng thì tôi còn suy nghĩ. Còn không thì tống đi hết!

- Con rể của bạn bay đi rồi. - Duy cười buồn nói nhỏ - Chia tay rồi!

Mẹ Duy lặng đi nhìn con. Ra là vậy, chẳng trách về nhà được có mấy hôm Tết mà hôm nào cũng thấy ra ngẩn vào ngơ.



*****


Duy cùng với bố treo lại đống huy chương lên tủ kính trưng bày. Bố thì thích nhất là huy chương với giấy khen Duy mang về, cứ lau suốt ngày chẳng chán. Duy đứng một bên xem mà vừa sốt ruột vừa muốn cười. 

- Tối qua thằng Lương sang chơi mà bây lẩn đi đâu vậy? Nó đợi đến tận nửa đêm!

- Sao bố không thả chó! - Duy thì thầm trong miệng.

- Sao thế? Ghét nhau à? 

- Đâu ạ!

- Cãi nhau à? 

- Không mà!

- Sao mọi ngày toàn thấy mặc đồ đôi cơ mà?

- Bố này! Bố để ý thế!

- Này, mày là vận động viên thể thao đấy! Nói cứ chảy dài cái giọng ra! Như con gái ấy!

- Con men! - Duy trầm giọng hết mức, nói như đinh đóng cột.

- Hờ! Đừng tưởng qua mắt được. Trông thế này thôi nhưng biết hết đấy! 

- Dạ? 

Duy chột dạ chớp chớp mắt. Bố Duy giũ tấm giẻ lau kính vắt lên trên thành ghế, chống tay ngang hông nghiêm giọng nói:

- Đều là đàn ông thì cứ cư xử cho thỏa đáng. Có gì thì đối diện, tránh né đến bao giờ? Về CLB thì lại đụng mặt rồi còn gì? Thằng đó tuy hơi đen một chút, nhưng so với nhiều đứa cũng còn ngoan chán. Ít ra thì nó chịu được mày.

Duy nuốt nước miếng cố gắng tiếp thu câu chuyện, cảm giác thế giới chật chội này đều bán đứng nó để ủng hộ cho kẻ phản bội kia. Duy không cam lòng. Cứ như thể nó mới là người sai trước vậy. Bố tiến tới vỗ vào người nó nói:

- Tết nhất rồi mà mặt mũi lúc nào cũng sầm sì. Bây làm cả nhà thối hết gan ruột. Thôi tối nay ngồi ở nhà mà đợi khách đi! Đừng có định mon men ra ngoài, cấm cửa luôn đó!

Gặp nhau thì có ích gì - Duy thầm nghĩ. Dẫu có bị nhốt ở trong nhà thì đầu óc nó vẫn tha thẩn ở đâu đó ngoài kia, vì tâm tưởng vốn là thứ chẳng thể nào mà trói buộc được. Tình cảm thì lại càng không. 

Duy nhìn cha mình bằng ánh mắt đầy hàm ơn, lúc nào ông cũng chỉ dạy cho nó cách trở thành một người đàn ông đúng nghĩa. Nhưng muộn rồi. Đối diện thì sao? Tránh né thì thế nào? Chỉ cần nghĩ đến cảnh anh ấy ôm hôn đứa khác, lại còn làm như thế này, làm như thế kia, nó đã thấy nghẹn đứng ở cổ. Người đó rõ ràng rất xa lạ, là người nó không hề muốn quen.

Buổi tối mẹ bắt Duy ngồi xem ti vi với mẹ, cho dù Duy cứ kiếm cớ về phòng riêng để tránh phải gặp ai đó ngoài ý muốn đến tận nhà tìm mình. Bố thì đi chơi cá ngựa ở bên hàng xóm từ chập tối, anh chị em cháu chắt không hiểu sao cũng có việc di tản hết, bỏ lại Duy và mẹ ở lại trông nhà để đón tiếp khách khứa. Duy mơ hồ cảm thấy cả gia đình này như một cái bẫy lớn giăng sẵn quanh mình, nhưng không có chứng cứ gì nên cũng chẳng biết phải giãy giụa ra sao.

Chương trình truyền hình ngày Tết nói quá nhiều về bóng đá nước nhà, Duy nghe một cách lơ đãng từ tai nọ bỏ sang tai kia. Mẹ thấy Duy cứ nhấp nhổm chỉ chực chờ đứng dậy thì lại càng quấn người, vừa kể hết chuyện này đến chuyện khác vừa cầm điều khiển chuyển kênh.

Cái cảm giác se se lạnh, dù trời có đang nắng đi nữa, làm người ta cảm nhận thời tiết một cách êm dịu, hài hòa. Đứng ở bất cứ đâu trên Đà Lạt, bạn cũng có thể hít lấy một hơi thật đầy, thật sâu để rồi thở ra nhè nhẹ, cảm nhận cái khoan khoái lạ kì của vùng cao nguyên. Đà Lạt còn là nơi của những khung cảnh hùng vĩ. Những hồ rộng tới tận cuối tầm mắt, những dãy núi mà đỉnh của chúng khuất sau làn mây mờ, những ngọn đồi trải đầy hoa ... đều để lại những xúc cảm cho người xem.”

Tiếng và hình cứ theo nhau trôi đi đều đều, hắt những vệt sáng nhiều màu sắc nhảy nhót lên khuôn mặt hai mẹ con. Trong một khoảnh khắc, cả dãy nhà rộng vắng bỗng trở nên trầm ngâm vô tận.

- Duy! Duy! Em bé à…

Mẹ thì thầm lay gọi Duy mấy lần. Duy giật mình choàng tỉnh khỏi cơn thất thần, vội quay sang nhìn mẹ:

- Dạ dạ?

- Mắt kìa! 

Duy sờ tay lên đôi mắt ướt sũng, tự thấy ngạc nhiên vì mình đang khóc khi xem chương trình quảng cáo về một tour du lịch, miệng lắp bắp trả lời:

- À… à… Con mỏi mắt quá à... Thức đêm nhiều nên là… Ôi ngồi ti vi một tí mà mắt cay sè chứ…

- Đi đi! - Mẹ thở ra một tiếng thật dài cắt ngang cơn dụi mắt của Duy - Đi gặp nó đi! Chứ cứ ngồi đấy mà khóc chẳng phải tính con đâu mà!

- Dạ? Con khóc bao giờ? Cay mắt rõ ràng!

- Ngày trước Lương cũng bảo với mẹ là muốn cầu hôn con ở Đà Lạt.

Duy nhíu mày khoanh tay trước ngực cúi gầm mặt. Hình như đứa bé trai nào khi bị đọc vị cũng có cái kiểu phản ứng xa cách như thế.

- Đi trăng mật cũng thích lên Đà Lạt. Vừa thả chân trần xuống hồ Than Thở vừa hôn nhau. Cái này con tự nói! Con viết cả vào danh sách những việc cần làm trước tuổi ba mươi! 

- Mẹ đọc lén của Duy! - Duy phẫn nộ kêu lên.

- Bố con đọc. Mẹ chỉ nghe kể lại thôi.

Duy tiếp tục khoanh chặt tay trước ngực, quay mặt đi cương quyết không tiếp chuyện thêm bất cứ một lời nào.

- Thôi! Em bé à… Nghe mẹ nói! Nào, quay mặt sang đây! 

-...

- Hai đứa quen nhau bảy năm, lâu quá nên con quên mất tuổi thật của hai đứa rồi đấy! Cậu Lương cũng chỉ mới có hai mươi tư tuổi, hơn con hai tuổi thôi chứ mấy! Như đứa khác thì cũng chỉ vừa tốt nghiệp Đại học, còn lông bông khắp nơi tìm việc, còn chưa tự lo được cho mình đâu. Các con lại khác, phải gánh vác nhiều công việc, lại còn kiếm ra tiền sớm, tập làm người lớn sớm. Bao nhiêu chuyện như thế, làm sao không thấy mệt được. Làm sao tránh khỏi mắc lỗi.

Mẹ thì cũng không biết nó đã làm gì khiến con buồn thế. Chắc là cũng ghê gớm lắm mới ra như vậy, vì mẹ cũng chưa thấy hai đứa gây nhau đến mức này bao giờ! Nhưng mà thôi, con tha thứ đi! Dù đi tiếp được với nhau nữa hay thôi, thì cũng nên tha thứ cho nó đỡ day dứt, con cũng được nhẹ nhàng. Chứ cứ thế này… thì chỉ chứng tỏ con còn tình cảm nhiều, chưa thể dứt ra được.

- Thì thật thế mà mẹ! Con chẳng thể nào dứt ra được. Con nói thật, con đang ghen đến điên đầu lên đây. Cả tháng trời nay con không thể hết khó chịu được, vì cứ nghĩ anh ấy chạm vào người khác thì con lại thấy rất mất mát. Anh ấy cứ xin lỗi mãi như kiểu anh ấy trân trọng con lắm. Nhưng sự thật là con, con mới là người trân trọng mọi thứ trong mối quan hệ này. Lúc anh ta đi ra bên ngoài, trong một phút giây đó, chẳng phải đã gạt tình cảm của hai đứa sang một bên rồi còn gì. Sau đó lại cố vớt vát lại, lại cố gắng xin lỗi, nhưng con đã nếm được mùi thất vọng rồi…, con không dám nghĩ đến sau này sẽ tin tưởng lại như trước đây được không nữa…

Mẹ gật gật đầu, giơ một ngón tay lên tha thiết nhìn Duy thì thầm: “thêm một lần, thêm một lần…”

Duy trầm ngâm một lúc, rồi thở hắt ra thật dài, nói:

- Vâng! Mẹ có lý! Ai cũng cần có thêm một lần. Thầy của bọn con ở trên tuyển cũng đối xử với con như vậy! Con làm ông ấy thất vọng, rồi ông ấy lại cho con cơ hội ra sân thêm lần nữa. Và cứ như vậy… Cho nên…

- Cho nên?

- Biết đâu có thêm thời gian, anh ấy sẽ chứng minh được là anh ấy vẫn đáng tin, và cũng quý trọng mối quan hệ của chúng con rất nhiều, nhiều như con…Biết đâu nếu con tha thứ thì anh ấy lại yêu con thêm một chút… nhỉ? Trời ơi sao con lại tự nói ra những lời bênh vực cho kẻ phản bội thế này? - Duy chán nản vò đầu.

- Đúng là như thế! Chắc chắn là như thế! Không thử làm sao biết được! Mà nếu nó lại làm con thất vọng lần nữa, thì cả nhà mình sẽ đánh nó! - Mẹ Duy nhanh chóng át đi vẻ giằng co đang dấy lên trong lòng con trai. Bà thừa hiểu rằng Duy còn cần một cơ hội cho chính mình hơn cả cho đối phương.

- Vậy… Con nghe mẹ! 

- Vậy… Con gặp nó nhé? Bây giờ luôn nhé?

- Dạ?

- Con cứ ra mở cửa ra là gặp được. Nó đứng sẵn ở đấy cũng lâu lâu rồi!

Thứ Bảy, 9 tháng 2, 2019

[6607] Một chuyến đi xa (1)

Tôi cúi đầu nhìn con tôm nằm trong bát, cặp mắt đen căng tròn và cái ngạnh cứng nhọn hoắt của tôm đang chĩa thẳng về phía tôi. Bóc đầu nó đi hay là để lại nhỉ? Tôi thì có ăn đầu đấy, nhưng Duy thì không. Chậc! Mà sao tôi lại đi chọn cái món ăn phiền phức thế này, thà đưa em đi ăn bánh ngọt còn hơn.

- Ờ… 

Hai chúng tôi đồng loạt lên tiếng, chừng như đều cảm thấy im lặng kéo dài thật quá sức chịu đựng. Ánh mắt tôi rơi trên nụ cười ngần ngại của em. Rồi Duy mím môi lại vài giây không nói gì thêm, chắc là muốn nhường để tôi nói trước.

- Mày gầy đi trông thấy…

- Đen nữa… - Duy cười gật gù bổ sung thêm - Anh cũng gầy đi nữa, nhưng mà trắng hơn. Ngon nghẻ đẹp trai!

Tôi nhấp một ngụm nước, cố gắng nhớ lại xem đã bao nhiêu lâu rồi chúng tôi mới ngồi nhận xét về ngoại hình của nhau theo cái kiểu khách sáo như vậy. Có một đợt cách đây đã lâu, tôi đi đá thuê cho một CLB ở nước ngoài cả năm trời mới trở về, chào đón tôi khi ấy toàn là mấy vết ngắt nhéo tím da, một vệt cắn ở mắt cá tay bây giờ sờ vào vẫn còn tưởng tượng ra được từng dấu răng, và những đêm dài tha lôi nhau đi khắp nơi không về nhà. 

Bây giờ thì đã khác. Cuộc nói chuyện giữa chúng tôi lại chìm vào im lặng bế tắc, cho đến khi tôi buột miệng nói ra một chủ đề nhạy cảm bằng giọng nói trấn tĩnh nhất có thể:

- Mày đã có ai chưa? Ý là trên tuyển có nhiều bạn mới chứ hả? Nhiều mối quen biết, rồi thì cơ hội gặp gỡ… - Tôi bật cười gượng gạo cố thốt ra một cái tên - Đức hả, cậu ta thì hơi nhỏ con nhưng có vẻ cũng hiền lành.

- Ôi trời ôi trời… - Duy bị sặc vì mắc cười - Đức thẳng đứng như cái đũa này ấy - Em giơ chiếc đũa lên minh họa - Em với nó chỉ đùa nhau chơi chơi thôi à…

- Ờ… vậy…vậy là mày chưa có ai hay là… - Tôi cũng không biết mình đang hy vọng điều gì nữa.

- Anh… Lâm! - Duy vừa uống nước cho hết sặc vừa liếc nhìn tôi - Bọn em… ờ thì… đang thử tìm hiểu một chút.

- À! Ừ, tốt! Tốt!

Tôi nuốt khan, gật đầu vui vẻ cười. Thế nhưng lòng tôi buồn lắm. Buồn thê thảm.



*****


Tôi và Duy vẫn còn là người yêu ngay trước khi tôi sang Hàn Quốc điều trị chấn thương dây chằng. Mà còn hơn thế ấy chứ! Chúng tôi coi nhau như tri kỷ. Bảy năm đã trôi qua nhưng chúng tôi vẫn cứ ở bên nhau chưa từng rời xa, lỳ lợm và kiên cố như cá tính của cả tôi và Duy vậy. Thế nhưng không hiểu vì lý do gì, trong lần tạm xa nhau này, tôi có những cảm nhận rất khác.

Tôi đi Hàn Quốc như đã nói ở trên, còn Duy thì tập trung lên tuyển theo những giải đấu lớn liên miên, tính ra chúng tôi phải xa nhau đến chừng bốn tháng. Cũng không có gì bỡ ngỡ với một chuyện tình nay đây mai đó mỗi đứa một nơi, hai chúng tôi thậm chí còn từng chuẩn bị tinh thần cho việc phải đá khác CLB, khác thành phố, khác quốc gia. Không sao cả, miễn là sau này hai đứa sẽ về chung một nhà, bất cứ khi nào có thể, cho dù có phải đợi đến sau khi giải nghệ đi chăng nữa…

Duy là cậu bé dễ thương nhất mà tôi từng được gặp. Em vui vẻ, phấn chấn, rất sôi nổi nhưng cũng rất dịu dàng, và với riêng tôi, thì em luôn mềm mại và vô cùng tình cảm. Duy từng nói với tôi rằng: “Anh là điều tốt đẹp nhất trong tuổi trẻ của em”. “Hơn cả gia đình à” - Tôi hỏi vặn lại. “Anh cũng là gia đình mà!” - Duy đáp. “Cha mẹ cơ?”. “Trừ họ ra. Ai lại tính cha mẹ!”. “Hơn cả bóng đá?” - Tôi vẫn cố căn vặn Duy đến cùng để trêu em. “Hơn cả bóng đá!” - Duy gật đầu chắc nịch, khi ấy đôi mắt em sáng rời rợi và chứa đầy những ẩn tình. Tôi yêu em tha thiết.

Hàn Quốc rất trống trải. Tôi có một vài người bạn ở đây mà cũng không làm cho tôi bớt cảm giác cô đơn. Tôi cũng thường phải xa nhà, nhưng không phải đi cùng với một vết thương băng bó ở chân và lịch gặp bác sĩ dày đặc hai lần một ngày như chuyến đi này. Bạn tôi cũng sang đây chữa trị chấn thương, cho nên khi nhìn sang nó để kiếm tìm chút an ủi thì cặp nạng ở bên hông nó còn gây ám ảnh với tôi nhiều hơn. Cuối cùng thì ngược lại, tôi phải tỏ ra cứng rắn để làm chỗ dựa cho thằng bạn bị thương nặng hơn mình dù rằng lòng tôi buồn thiu. Niềm vui lớn nhất trong ngày chỉ đến sau mười giờ tối, lúc ấy Duy mới có thời gian rảnh rỗi để gọi điện cho tôi, huyên thuyên đủ mọi chuyện trong ngày trước khi đi ngủ.

Duy hay nằm sấp để gọi điện thoại, chơi game, hay cả trong lúc ngủ cũng nằm như thế, vùi cằm vào sâu trong gối, cong chân lên đong đưa, rồi cái đầu cũng lắc lư theo. Hồi mười mấy tuổi, tôi còn lừa Duy rằng những đứa nằm sấp thường hay có giun trong bụng. Em rất căng thẳng về vụ giun sán đó, cho nên cứ bắt tôi thức để trông cho em ngủ. Nhỡ trong giấc mơ em có nằm úp sấp người xuống thì tôi phải có trách nhiệm nặng nề là lật ngửa người em lại mà không được làm em thức giấc. Còn bây giờ có lẽ em đã chấp nhận chung sống với đám giun trong bụng, nên mỗi một cuộc điện thoại em đều nằm sấp như thế để cho tôi không bao giờ thấy được cái cằm nho nhỏ của em qua màn hình điện thoại. Tôi phàn nàn với Duy nhiều lần rằng tôi nhớ chiếc cằm của em ghê lắm: “Anh mày không muốn gọi điện thoại kiểu này nữa. Anh muốn nhìn thấy mày hết tất cả, không mất một bộ phận nào!”, nhưng Duy chỉ toét miệng cười, vẫn vùi sâu cái cằm vào gối mà nói: “Em cũng nhớ anh mà!”

Thực ra Duy luôn cố gắng vui vẻ để cho tôi vui, tôi nghĩ thế. Bởi vì em không nói về những trận thua, em chỉ nói về những chiến thắng, nói về những trò đùa liên tu bất tận ở trên tuyển. Em cười vang cả phòng bằng chất giọng cao chói tai, rồi phải liếc nhìn sang bạn cùng phòng xem có bị em làm cho giật mình không, và lại tiếp tục nham nhở cười. Ban đầu tôi cũng vui. Dần dần thì tôi thấy mệt mỏi.

Có lẽ vì tuyết rơi thật nhiều. Vì đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị. Vì cái chân đau mãi không khỏi. Và vì tôi cô đơn. Tôi nhớ Duy. 

Có lẽ vì tôi không thoải mái khi nghĩ đến em nằm sấp như thế mỗi tối, trước mặt một người bạn cùng phòng xa lạ nào đó ở trên tuyển, không phải tôi. 

Có lẽ vì đã cả năm nay tôi chưa đá được một trận bóng nào cho ra hồn. Vì tôi đã quá chán nghe về những thắng lợi vẻ vang của em cùng với những người đồng đội. Vì tôi cứ mãi chìm trong hoàn cảnh thất bại tội nghiệp này trong khi em và mọi người lại giành chiến thắng. 

Hoặc có lẽ, chỉ là vì lòng tôi đầy sợ hãi, ghen ghét và ích kỷ. 

Dần dần tôi đã không tiếp điện thoại của em nữa. Lần cuối cùng gọi cho nhau, chúng tôi cãi nhau qua điện thoại. 

Không, còn tệ hơn thế nhiều.

“Mấy hôm nay em không gọi cho anh. Ở bên này khác múi giờ, em không ngủ được mấy!”

“Ừ. Không sao. Em cứ khỏe là được.”

“Nhưng như mấy hôm trước em có gọi, thì anh cũng đâu có nhấc máy.”

“ Ừ thì… Anh cũng… À. Em sẽ đá trận sau chứ hả?”

“Em cũng chưa biết danh sách ra sân đâu!”

“Ừ.”

“Anh…”

“Hả?”

“Chúc mừng năm mới!”

“Ừ! Chúc mừng năm mới!”

“Mai được nghỉ em sẽ đi mua đồ. Anh có muốn ăn thử socola bọc giấy dát vàng ở UAE không? Ngoài bìa có in hình nhà thờ Hồi giáo to tướng. Hôm nay đi lướt qua siêu thị em thấy bán mà không biết có đắt không. Thực sự là ở bên đây bán đắt kinh khủng. Lại còn mất nước nữa. Lại còn không có đồ thay. Vừa nắng vừa khô da. Đúng ra em phải nghe anh mang thêm mặt nạ dưỡng ẩm đi. Bán nội bộ trong tuyển chắc cũng thừa tiền đi cắt tóc thêm một lần. Anh có bị khô da không, ở bên đấy không khí cũng khô mà…”

“Duy…”

“Hay em gửi sang cho anh một ít mặt nạ? À mà anh ở bên đấy thì bán đầy còn gì. Hay là em…”

“Duy này!”

“Anh lại đòi xem cằm của em chứ gì? Thôi được hôm nay em nhượng bộ…”

“Anh ngủ với người khác!”

Duy không hay khóc với bất kỳ ai, chỉ hay khóc với tôi, vì từ bé thì đã như vậy rồi. Tôi cũng luôn vui vì Duy vẫn có thể khóc với tôi như thế. Nhưng lúc ấy, khi nước mắt rơi xuống từ đôi mắt sáng rời rợi và đầy những ẩn tình trúc trắc của em, tôi lập tức thấy đau khổ.

“Chỉ là gặp gỡ làm quen thôi. Duy! Chỉ một lần thôi. Lúc ấy anh chỉ rất… rất yếu đuối. Rất nhớ em. Và anh rất lẻ loi…Duy đừng khóc!”

“Gặp anh sau!”

"Duy!"

Đừng khóc...


Thứ Tư, 6 tháng 2, 2019

Tấm da vẽ (4)

Duy Mạnh trở về nhà học, nhân lúc Trần Đình Trọng còn đang tắm rửa, đem phất trần treo ở đầu giường.

Trần Đình Trọng dọn lên một mâm cơm rượu, mỉm cười gọi:

- Mạnh ca ca tới ăn cơm!

Duy Mạnh cố gắng duy trì vẻ bình thản như ngày thường, hướng phía Đình Trọng bước tới:

- Đệ tắm xong rồi đấy à?

- Tắm xong rồi! Nước thơm của ca cho ta tắm rất thoải mái. Hôm nay ta sẽ uống với chàng bốn mươi chén!

Đình Trọng ha hả cười, đuôi mắt liền cong lên. 

- Hôm nay ta làm thịt dê. Ăn ngon lắm! Ca nhất định sẽ ăn thêm hai bát cơm.

- Thịt dê này không có da sao?

Đình Trọng bĩu môi nói:

- Ta không ăn được các loại da động vật mà! Chàng biết thừa còn hỏi. Hôm nay không vui hay sao vậy?

- Hôm nay xuống thị trấn không mua được đồ tốt cho đệ.

- Có gì đâu - Đình Trọng thoải mái gạt đi - Lần khác lại mua. Đừng buồn nữa! Ăn cơm phải vui vẻ.

- Đệ mỗi lần ăn cơm đều thấy rất vui vẻ sao?

- Đương nhiên! - Đình Trọng nhướn mày khẳng định - Chàng không biết đâu! Ta đã thật lâu, thật lâu rồi mới được ăn cơm với người nhà đó!

- À? Là bao lâu?

- Ba trăm năm hơn… 

Đình Trọng nửa đùa nửa thật ghé vào tai Duy Mạnh nói nhỏ rồi nghiêng người cười ngất. Duy Mạnh thấy vậy cũng vô thức mỉm cười theo, kéo ngã Đình Trọng vào lòng mình ngồi, vui vẻ cùng nhau ăn một bữa cơm.

Những điểm khác lạ của Duy Mạnh ngày hôm nay, Đình Trọng đều âm thầm ghi nhớ hết ở trong lòng. Cuối bữa cơm, Trọng hỏi chàng:

- Ca ca hôm nay đi cả buổi, có gặp ai lạ mặt chăng?

Duy Mạnh chột dạ buông chén rượu xuống bàn, ngước nhìn đôi mắt trong veo của người trong lòng, lại thấy hổ thẹn, vội tìm cớ nói dối đi:

- Hôm nay ta trở về Bùi gia có chút việc. Tướng công ta có lẽ sắp về!

Đình Trọng rũ mắt thất thần, giống như đang hồi tưởng lại chuyện gì, một lúc sau mới lấy lại tươi cười nói khẽ:

- Ca sắp bỏ ta ư? Tướng công của chàng sẽ không chấp nhận ta đâu!

- Tướng công của ta yêu ta thật lòng, nếu ta muốn nạp tiểu thiếp, huynh ấy nhất định sẽ chấp thuận thôi!

Nghe đến đây, Đình Trọng chợt mất hứng rời khỏi lòng Duy Mạnh. Y ôm trán bước về phía giường ngủ, vừa bước đi vừa nói vọng lại:

- Chàng làm sao mà biết trái tim người ta yêu chàng là thật? Trái tim con người ấy… nhìn không thấy… sờ không thấy… Khi nào ta phải ngửi được, phải nếm được mùi vị của tim người, ta mới có thể tin tim ấy là chân thật…

Trong lúc nghe y nói những lời ấy, Duy Mạnh nín thở nhìn bàn tay Đình Trọng vén lên tấm màn che cửa buồng. Y chỉ cần ngồi xuống bên giường, lập tức sẽ trông thấy cây gậy phất trần kia. 

Quả nhiên Đình Trọng đang hồi tưởng lại quá khứ, lòng đầy thương tâm, muốn ngã xuống giường nghỉ ngơi một chập thì tự dưng thấy đầu váng mắt hoa, lồng ngực đau đớn khôn cùng. Y ngước nhìn lên đầu giường, trông thấy cây gậy phất trần phất phơ treo ở đó thì cực độ hốt hoảng hiểu ra rằng thân phận của mình đến hôm nay đã bị bại lộ. Da mặt y bỏng rát run lên, bỗng dưng rách thành một vệt khiến máu tươi trào ra. Đình Trọng ôm mặt lao ra khỏi cửa buồng nằm sõng soài dưới mặt đất.

Duy Mạnh theo bản năng vội chạy tới nhìn xem Đình Trọng ra sao, chỉ thấy trên gương mặt mỹ lệ đã xuất hiện một vệt máu dài, cả người y ướt đẫm mồ hôi, hơi thở phập phồng hổn hển. 

Đình Trọng ôm vết thương trên mặt, hai mắt ướt đầm đau đớn ai oán ngước nhìn Duy Mạnh không nói thành lời. Duy Mạnh lại thấy chạnh lòng hổ thẹn. Chàng đỡ ôm lấy Đình Trọng đang nằm dưới đất, lắp bắp nói:

- Đệ làm sao vậy? Đừng… làm cho ta sợ…

- Ca ca! 

Đình Trọng nghẹn ngào gọi một tiếng, nhưng thiên ngôn vạn ngữ giấu trong lòng không sao thốt ra khỏi cuống họng, y chỉ còn biết chết trân nhìn gương mặt tái nhợt của Đỗ Duy Mạnh lúc này.

- Trọng! - Duy Mạnh rớm lệ, xót xa lau đi vệt máu trên gương mặt vốn dĩ trắng trong không tì vết của y - Ta thật lòng với ngươi, không cần phải nhìn thấy, sờ thấy, cũng không cần phải nếm được, ngửi được. Ta thật lòng với ngươi!

Bấy giờ chàng thấy trong lòng chàng nhức nhối lắm, gần hai mươi năm sống trong cuộc nhân sinh này, chàng chưa từng thấy khó chịu như vậy. Chàng bèn tự lau nước mắt cho mình rồi đứng dậy hạ quyết tâm. Duy Mạnh tiến về phía đầu giường, tháo cây gậy phất trần xuống bọc vào trong tấm vải. Vết thương trên mặt Đình Trọng ngay lúc ấy lập tức khô miệng thành một vết sẹo dài. 

Duy Mạnh đằng hắng mấy tiếng, cố lấy giọng điệu trấn tĩnh kể lại:

- Hôm nay đi xuống chợ có giúp một tay đạo sĩ trả tiền mỳ. Hắn liền đưa cho ta vật này để trả ơn, ta cũng không biết dùng để làm gì cho nên treo tạm ở đầu giường vậy thôi.

Cả hai đều hiểu rõ lời Đỗ Duy Mạnh chẳng qua là nói dối cho xong việc. Trần Đình Trọng dám khẳng định rằng Duy Mạnh đã biết nhiều hơn như vậy, nhưng sợ bứt dây động rừng cho nên không dám truy cứu tới cùng. Trong lòng y lúc này chỉ thầm cảm thán may mắn vì sự mềm yếu nhu nhược của họ Đỗ đã giúp cho y giữ được một mạng, đồng thời y cũng oán giận đay nghiến tên đạo sĩ thối tha nào đó đã phá vỡ công trình gần đến hồi thu hái thành quả của y.

Về phần Đỗ Duy Mạnh, nhìn toàn bộ phản ứng của Trần Đình Trọng tối hôm nay, chàng biết rằng lời đạo sĩ kia không có câu nào là giả. Nay chàng gỡ cây phất trần trừ tà này xuống, không khác gì dâng mạng mình cho quỷ, thật không biết có còn sống nổi cho tới sáng sớm ngày mai hay không. 

Chàng chỉ là muốn đánh cược một phen.

Thứ Ba, 5 tháng 2, 2019

Tấm da vẽ (3)

Bên tấm gương đồng, một người nam với khuôn mặt phẳng lì đang ngồi soi gương. Trong gương hiện lên một bề mặt da trơn nhẵn không có mắt mũi miệng. Dưới ánh sáng ngọn đèn cầy, tấm da càng thêm trắng bạch.

Con quỷ vô diện ấy đang chấm mực vẽ lên một tấm da thú, hình dáng khuôn mặt dần hiện ra dưới ngòi bút. Y đắp tấm da thú vừa vẽ lên mặt, khuôn mặt của Trần Đình Trọng lại hiện ra trên nền mặt quỷ, đẹp đẽ vô cùng.

Trông thấy toàn bộ cảnh ấy, Đỗ Duy Mạnh hốt hoảng như người mất đi hồn vía, bò rạp dưới đất lén bỏ trốn. Trong cơn bấn loạn, chàng chỉ còn biết nghĩ đến người đạo sĩ mình đã gặp lúc trưa, vội vã chạy đi kiếm tìm khắp nơi. Cuối cùng chàng cũng gặp được người đó đang ngồi ăn mỳ bên một quán ven đường. Tuy rằng lúc này hắn đã cởi đạo bào và tháo bộ râu giả xuống, nhưng đôi tai vểnh như hai tán quạt thì không lẫn vào đâu được. Đạo sĩ vừa nhìn thấy Đỗ Duy Mạnh, liền nói ngay:

- Không cần cầu xin, ta sẽ giúp cho ngươi trừ con quỷ đó. Trả tiền mỳ đi! Ta còn muốn ăn thêm một bát!

Đỗ Duy Mạnh còn chưa hết run rẩy, loạng choạng ngồi xuống bên cạnh đạo sĩ, vừa lau mồ hôi trên mặt vừa lấp lửng nói:

- Ngài có thể nào… đừng hại đến tính mạng y… Ta dù rất sợ hãi… Nhưng là… nhưng là…

Đạo sĩ nọ ngừng đũa, thở dài một tiếng lắc đầu nói:

- Ngươi đang thương xót cái gì đó? Vài hôm nữa tích tụ đủ tà khí, nó sẽ móc tim của ngươi để ăn. Cái mặt đẹp ưa nhìn của ngươi rồi cũng thành xác khô thôi, còn ở đó mà thương vay khóc mướn sao!

Thấy Đỗ Duy Mạnh còn chần chừ không dứt khoát, đạo sĩ lạnh lùng nói thêm:

- Ngươi còn không tin lời ta, mai này hối cũng không kịp.

- Ta đã biết ngài là bậc cao nhân, thật không dám ngờ vực nữa! Chỉ là đã từng chung chăn gối, thật không nỡ hại nhau… Cho dù y là quỷ, cũng không rõ vì sao phải lấy mạng ta đây?

Đạo sĩ cười nhạt đáp:

- Xem ra ngươi cũng không phải loại nhất thời ham thích sắc đẹp. Ta nói cho ngươi biết nguồn cơn vậy. Chuyện thực hư đằng trước đó còn rất dài, nói ra ngươi cũng không tin. Ngươi chỉ cần biết rằng con quỷ đó không phải loại thập ác, nó cũng khốn khổ lắm mới miễn cưỡng duy trì cho đến hôm nay. Cứ ngày mười lăm hàng tháng, nó lại phải dùng thịt da vật sống để duy trì sinh mạng và khuôn mặt. Hôm nay nó lừa ngươi ra ngoài mua đồ vật này nọ cho nó, chẳng qua để tiện bề thi triển công phu mà thôi!

Đỗ Duy Mạnh nghe lời đạo sĩ phân tỏ thực hư, trong lòng cũng bớt nỗi kinh hoàng. Thấy đạo sĩ đã ăn xong có ý rời bước, chàng cũng đứng dậy trả tiền rồi vội bước theo sau nghe ngóng tiếp câu chuyện.

- Tà thuật nó dùng rất ư độc địa. Chà! - Đạo sĩ chợt buông một tiếng chậc lưỡi - Con quỷ này cũng có khí phách lắm đó! Nó không đi giết người lấy da mà chỉ chuyên lột da súc sinh.

- Có gì khác nhau?

Thấy Đỗ Duy Mạnh có vẻ đã hoàn hồn, còn có tinh thần tiếp chuyện mình, đạo sĩ liền quăng cây phất trần của hắn vào tay chàng, ý muốn chàng cầm hộ:

- Da người và da thú mà ngươi không lấy làm khác nhau à? Chẳng trách chung chạ với người hay quỷ cũng không phân biệt được. Nếu thi triển ma pháp lên da người thì chí ít cũng duy trì được khuôn mặt của nó mấy tháng hay nửa năm. Nếu ăn tim người thì càng tốt, sẽ giữ được bộ dạng nguyên vẹn được dăm ba năm. Nhưng cái con quỷ ngu si đó cũng ngốc y như ngươi vậy, đem da lợn da trâu đi đắp lên mặt, tháng nào cũng phải thay mới một bộ, thật là hao tổn nguyên khí mà. So với nó, ta thấy ta còn am hiểu về các loại mặt nạ hơn!

Đỗ Duy Mạnh khẽ nuốt nước bọt, chàng cảm thấy với tính cách của Trần Đình Trọng mà chàng từng biết, làm như vậy thật sự cũng không có gì khó hiểu.

Đạo sĩ cũng chợt thở dài nói:

- Ta nói đùa với ngươi đó! Con quỷ đó, chẳng qua nó không muốn giết người mà thôi! Ngu ngốc như vậy, đi tu tiên là xong, đi vào ma đạo làm cái gì chứ? Chung quy chỉ là vì tình. Giống như ngươi không muốn giết nó, cũng là vì tình. Bọn ma quỷ đều không muốn tu tiên vì không muốn dứt tình. Nhưng ta thật không hiểu, tình là cái gì? Có nhiều phép thuật như phất trần của ta không? Có thần thông quảng đại như sư phụ của ta không? Có thể làm cho râu ta mọc dài không? Có ăn no bụng như mỳ thịt bò không…

Đỗ Duy Mạnh ôm đầu phát hiện ra đạo sĩ này thật sự rất lắm lời, đành phải hắng giọng quay về chủ đề chính:

- Ngài nói đệ ấy - ý ta là con quỷ - phải dùng động vật sống để sinh tồn, ta cũng hiểu được. Y ở chỗ ta khiến cho chim chóc đều không tới đậu, súc vật xung quanh đều lần lượt lăn ra chết, hoặc là hốt hoảng kêu rống vô cớ… Không phải là ta không hay biết những điềm lạ đó…

Đạo sĩ liếc sang tỏ ý khinh thường:

- Biết mà lờ đi. Đúng là bị sắc đẹp làm cho mờ mắt.

- Nhưng ngài nói y không muốn hại tới con người. Vậy… vậy cớ sao còn nhắm vào ta làm gì?

- Vì ngươi giống như bò heo. Có thể quỷ tiên sinh không coi ngươi là người.

- Thỉnh ngài nói cái gì thuyết phục một chút. Tại hạ vô cùng biết ơn!

- Ngươi khác với những người khác. Ăn quả tim của ngươi, nó sẽ giữ được hình dạng con người vĩnh viễn.

- Vĩnh… viễn? Tại sao tim ta lại bổ béo như vậy?

Đạo sĩ lờ đi vẻ khúc mắc tràn đầy trên khuôn mặt đối phương, nhanh nhảu đáp:

- Đại loại ngươi và nó có chút nghiệt duyên. Nó ăn tim của ngươi thì không cần phải giết hại thêm bất kỳ sinh linh nào để lột da nữa, cũng có khi sẽ bước vào con đường tu tiên chưa biết chừng. Còn nếu không có quả tim của ngươi, ta cũng không biết sẽ ra sao nữa. Có lẽ nó cũng không thể duy trì lâu hơn nữa. Loại tà thuật độc địa đó vốn không thể kéo dài quá lâu.

- Cho nên y cố ý tiếp cận ta sao?

Đỗ Duy Mạnh thất thần hỏi. Đạo sĩ gật gật đầu.

- Ngay từ đầu đã chọn trúng ta sao?

Đỗ Duy Mạnh lại hỏi. Đạo sĩ lại gật đầu.

- Ngay từ đầu đã lừa gạt ta rồi sao?

- Ôi chao, ma quỷ không lừa gạt người thì sẽ sống thật thà sao? - Đạo sĩ cáu kỉnh đáp - Ngươi còn đứng đó mà đau khổ làm gì, mau lo giữ lấy quả tim của ngươi đi thôi! Cây phất trần trên tay ngươi chính là báu vật trừ tà cực kỳ linh nghiệm, cầm về treo ở đầu giường thì ngươi sẽ được an toàn, ba ngày sau ta sẽ đến thu xác nó giúp ngươi. Nhớ phải khẩn trương thi hành, nó sắp lấy mạng ngươi rồi đó!


Thứ Hai, 4 tháng 2, 2019

Tấm da vẽ (2)

Đỗ Duy Mạnh và Trần Đình Trọng luôn quấn quýt bên nhau không rời.

Thư trai của họ Đỗ nằm sâu trong rừng trúc vắng người qua lại, ngày đêm chỉ có thư đồng của chàng tới lui hầu việc, cho nên sự xuất hiện của tiểu sinh kia chưa từng bị lộ ra ngoài. Y nói với Duy Mạnh:

- Đệ thực thích nơi này của huynh lắm! Huynh đối xử với ta cũng thật tốt!

Duy Mạnh mừng rỡ hỏi lại:

- Vậy là đệ đồng ý ở đây lâu dài với ta rồi sao?

Đình Trọng chống tay lên cằm nhìn chàng:

- Nếu chàng đã có bụng thương ta, thì ta cũng xin nguyện theo chàng. Chỉ xin chàng giữ bí mật này thật kín chớ để lọt ra ngoài, sẽ chuốc lấy tai tiếng cho ta lắm!

Kể từ đó họ Đỗ cùng với vị tiểu sinh kia chung chạ như vợ chồng cả đêm cũng như ngày. Càng gần gũi thắm thiết, Đỗ Duy Mạnh càng say mê Trần Đình Trọng, yêu chiều y như báu vật trên tay không nỡ rời xa nửa bước. Trần Đình Trọng cũng khác với người thường, thân thể của y sau mỗi lần hoan ái càng trở nên hoạt sắc sinh hương, mềm mại say động lòng người, khiến cho Đỗ Duy Mạnh ngày một trầm luân trong khoái lạc.

Thư đồng của Đỗ Duy Mạnh là kẻ trung thành hết mực, vốn vẫn luôn kín tiếng trong mọi sự, duy chỉ có lần này khiến cho y e ngại. Đỗ Duy Mạnh đem Trần Đình Trọng giấu kín bưng trong buồng riêng, ngày ngày vui đùa truy hoan không để tâm tới việc khác. Bấm đốt tính thời gian, ngày Bùi tướng quân từ chiến trận trở về đã cận kề, kỳ thi sát hạch tú tài cũng đã gần tới. Suy đi tính lại, gã thư đồng cuối cùng quyết định viết một phong thư gửi về Bùi gia.





.





Việc binh biến đã dẹp yên, Bùi Tiến Dũng sốt sắng trở về phủ đệ sớm hơn dự kiến mấy tuần. Chàng không muốn gióng trống mở cờ, chỉ lặng lẽ hồi tư gia trong âm thầm kín đáo. Lòng chàng còn đang mải nghĩ đến một người, muốn dành cho người ấy chút bất ngờ nho nhỏ. Nhưng hóa ra khi về đến phủ, người nhận được bất ngờ trước tiên lại chính là chàng.

Tiến Dũng gấp lại bức thư tay viết vài dòng ngắn ngủi bằng nét chữ thô vụng, đoạn truyền gọi gia nhân đến bảo:

- Tên hành khất ngớ ngẩn mấy hôm trước ta bắt được dọc đường đâu rồi? Thả hắn ra để cho ta gặp!

Trên đường chàng lui quân, có một tên hành khất quái dị với hai tai to lớn, dán một bộ râu giả trà trộn vào đám binh sĩ để xin được gặp chàng. Bùi Tiến Dũng nghe hắn nói ra những lời tà ma dị đoan, e sợ sẽ làm rối loạn lòng quân cho nên đã sai người tống khứ hắn đi thật xa. Ai ngờ ngày hôm sau lại thấy tay hành khất ấy xuất hiện, lặp lại những lời đã nói hôm trước và còn cả gan chỉ đích danh ái lang của chàng - Đỗ Duy Mạnh - là đang bị quỷ ma quấy nhiễu. Đỗ Duy Mạnh là gan ruột của họ Bùi. Chỉ vừa nghe xong mấy lời của kẻ ăn mày điên khùng kia, Bùi Tiến Dũng đã nổi trận lôi đình cho quân lính bắt giam ngay để cho hắn không chạy lung tung nói nhăng nói quậy. 

Nhưng đến hôm nay, sau khi đọc xong bức thư này, trong lòng chàng bỗng cảm thấy lo âu. Chàng quyết định phải gặp tay hành khất để tra hỏi mọi việc cho tường tận.







.





Hôm ấy Đỗ Duy Mạnh xuống thị trấn mua cho Trần Đình Trọng mấy món ăn vặt, tình cờ đi ngang qua chỗ xem tướng của một tên thầy bói tự xưng là Kỳ Lân đạo sĩ. Duy Mạnh đứng nhìn tên đạo sĩ mà cảm thấy nực cười. Hai tai hắn to như cái nan quạt, tay cầm một cây gậy phất trần phe phẩy, dán một bộ râu giả dài đến thắt lưng để trông cho có vẻ già. “Đúng là phường lừa bịp” - Duy Mạnh lẩn thẩn tự nghĩ, chợt nghe thấy tiếng tay đạo sĩ quát lên:

- Này! Tên thư sinh mặt trắng kia! Gần đây có gặp ai lạ không?

Cảm thấy sắp bị tên tiểu đạo sĩ này lừa tiền, Duy Mạnh vội xua tay liên hồi:

- Không có, không có!

Đạo sĩ tức giận đỏ bừng hai tai, ấm ách nói:

- Trên người ngươi đầy tà khí thế kia, sao lại nói là không có?

Duy Mạnh vẫn một mực chối, còn cố tình lấy tay với lấy bộ râu của đạo sĩ ý đồ giật xuống. Đạo sĩ càng tức giận, liền bỏ lại một câu rồi đi thẳng:

- Đồ u mê nhà ngươi, sắp chết đến nơi còn không chịu tỉnh ngộ!

Nhìn bóng dáng đạo sĩ kia đi khuất, Đỗ Duy Mạnh trong lòng bán tín bán nghi. Đạo sĩ kia rõ ràng chỉ là tay bịp bợm, tuổi đời còn non choẹt lại cố tình muốn giả làm thầy bói lừa người. Bộ dạng của hắn giả trang đầy sơ hở, mắt thường ai cũng có thể nhận ra, chỉ có điều cơn tức giận của tiểu lừa bịp đó lại vô cùng sống động chân thật, không giống như là đang lừa gạt.

Thật thật giả giả, giả giả thật thật. Đỗ Duy Mạnh cứ băn khoăn trong lòng như vậy một hồi, cuối cùng bàn chân theo thói quen đã quay trở về thư trai của mình trên rừng trúc lúc nào mà không hay. Chàng đã quên bẵng việc phải mua đồ cho Đình Trọng, vác hai tay không mà về thế này thì chẳng biết sẽ phải ăn nói ra sao với người đẹp đây.

Đang rối rắm không biết nên quay lại thị trấn mua đồ hay bước vào nhà thú thật với tình nhân, một đám mây đen từ đâu vù vù lướt qua che trùm lên gian thư trai của chàng. Ở trong buồng kín lúc này, chỉ có tia sáng le lói hắt ra từ ngọn đèn cầy phản chiếu trên chiếc gương đồng và một bóng người nam đang ngồi soi mình bên gương. 

Duy Mạnh ghé mắt nhìn qua tấm liếp cửa, trong lòng chết lặng.

Chủ Nhật, 3 tháng 2, 2019

[Duy Mạnh - Đình Trọng - Tiến Dũng] Tấm da vẽ


CP: 0421, 0411, 1121

Thể loại: Cổ trang, huyễn tưởng, đoản, nam x nam, 3P, H.

Giới thiệu: Phóng tác dựa trên cốt truyện Họa bì của Liêu trai chí dị.

Cảnh báo:

- Nhân vật chỉ là hư cấu.
- Cốt truyện ra khỏi nguyên tác rất nhiều.
- Những ai dị ứng với thể loại này, vui lòng suy nghĩ kỹ trước khi đọc.

Mục lục

Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
phần 6

Tấm da vẽ (1)

Đỗ Duy Mạnh là một thư sinh quê ở trấn Liên Hà, vốn dòng dõi thư hương lại có dung mạo ưu tú, cho nên mười sáu tuổi được chọn gả cho nhà Bùi tướng quân làm chính thất.

Hôm đó tiết trời trong mát, Đỗ Duy Mạnh dẫn theo thư đồng lên núi dạo chơi, tình cờ gặp một vị tiểu sinh ngẩn ngơ ngồi ôm bọc hành lí bên đường thì lấy làm lạ, liền đứng lại nhìn ngắm.

Người đó tướng mạo tuyệt vời lắm, da trắng môi đỏ, trán cao mũi thẳng. Ở trấn Liên Hà, họ Đỗ chưa từng trông thấy có người nam nào lại đẹp mắt như vậy. Trong bụng chàng yêu thích không thôi, liền quay sang nói với thư đồng rằng:

- Ở nơi ta sống, ta từng nghĩ không có người nào ưa nhìn hơn ta. Hôm nay thì đã biết là nhầm rồi!

Gã thư đồng cũng nhìn vị tiểu sinh kia không rời mắt, đoạn đáp:

- Công tử nói phải lắm! À…không… Ý con không phải là nói người không bằng…

Đỗ Duy Mạnh mỉm cười ra dấu cho gã thư đồng im lặng, chàng hăm hở xốc tay áo sấn tới phía trước hỏi han.

Dân ở đây có tục chọn “lương nhân” cho con cái gia đình quyền quý, chính là chọn những thư sinh có học thức gả cho con trai con gái nhà giàu để họ nuôi ăn học, sau này đỗ đạt thì trở về làm chính thất để trả ơn, hoặc thi rớt thì cũng trở về làm lẽ mọn. Đỗ Duy Mạnh được chọn làm lương nhân của nhà họ Bùi chính là một trường hợp như vậy. Mà vị tiểu sinh ở trước mắt chàng đây cũng không ngoại lệ.

Đỗ Duy Mạnh hỏi ra mới biết, người đẹp ấy vốn họ Trần, cũng là lương nhân của một gia đình quyền quý của trấn bên cạnh. Đáng tiếc cho y gia cảnh bần hàn, thi cử lại dở dang, gia đình nhà chồng khinh ghét đã lập người phụ nữ khác làm chính thất cho chồng. Chồng của y đã từng có lúc yêu chiều y rất mực, nhưng rồi gã lại đổi thay quay sang ghẻ lạnh, để mặc cho vợ cả đối xử tác tệ với y. Y đau lòng không chịu nổi cảnh tình người ấm lạnh, cho nên đã khăn gói bỏ đi.

- Giờ ngươi định đi đâu? - Họ Đỗ thương cảm hỏi, nhìn mũi giày rách của y còn thấm chút máu đã khô lại bên ngoài, không khỏi cảm thán cho người đẹp nhường ấy mà số phận lại long đong nhường vậy.

Họ Trần cười buồn đáp:

- Đã là bỏ trốn thì đã làm gì định trước được chốn đi về.

Chàng liền nói:

- Hay thế này đi, trời đã ngả chiều rồi, tệ xá lại không xa, nếu không ngại thì cứ về chỗ ta nghỉ ngơi rồi tính cách sau cũng chưa muộn!

Tiểu sinh nhìn chàng thoáng ngạc nhiên, lưỡng lự một hồi nhưng rồi cũng đồng ý đi theo Duy Mạnh.

Thư đồng của Duy Mạnh thấy chủ nhân mình cởi mở với người lạ mới quen biết lần đầu như thế thì lo lắng kéo chàng lại hỏi:

- Công tử đã nghĩ kỹ chưa? Giờ ngài đang là lương nhân nhà người ta, đưa vị Trần công tử này về mà không hỏi qua ý của tướng quân trước liệu có sao không?

Duy Mạnh cau mày nạt gã thư đồng:

- Chẳng lẽ ngươi thấy người ta gặp nạn giữa đường như vậy mà bỏ mặc sao? Tướng công nhà ta là người trượng nghĩa, lẽ nào lại nhỏ mọn như lời ngươi nói?

- Con hiểu là như vậy. Nhưng hiện tại đang là lúc tướng quân đi chinh chiến xa nhà không thể làm chủ được, người ngoài không biết chuyện thấy vậy sẽ hiểu nhầm ý tốt của công tử đó!

Đỗ Duy Mạnh thấy lời ấy cũng có lý, đang băn khoăn chưa biết tính sao thì tiểu sinh kia lên tiếng rẽ ngang:

- Đỗ công tử đừng nhọc lòng suy nghĩ cho ta nữa! Chúng ta nên từ biệt ở đây thôi!

Chàng nhìn đôi mắt trong trẻo của người nọ ánh lên vẻ quyết tuyệt buồn bã, liền hạ quyết tâm nói:

- Tiểu Trần đừng lo lắng! Ta có một thư trai ở xa đây hơn một chút, chuyên dùng để đọc sách ôn thi, không có người lui tới làm phiền. Ngươi theo ta tới nơi đó tá túc sẽ không bị ai làm khó dễ.

Nói đoạn quay sang phía thư đồng dặn dò:

- Ngươi về phủ tướng quân nói ta đang đóng cửa đọc sách, một thời gian sau sẽ không trở về đó! Đợi khi nào tướng công ta chinh chiến trở về, ta sẽ thưa chuyện lại cùng chàng.

Thư đồng nhìn về phía họ Trần, trong lòng cảm thấy người nọ xuất than mờ mịt mà diện mạo lại có phần làm cho người ta mê mệt thì âm thầm lo ngại, nhưng vì ý chủ nhân đã quyết khó lòng lay chuyển nên chỉ có thể im lặng làm theo.

Trên đường trở về, hai người trò chuyện cùng nhau vô cùng hợp ý. Đỗ Duy Mạnh đã biết được tiểu sinh kia tên thật là Trần Đình Trọng, kém chàng một tuổi. Khi đã không còn khách sáo với nhau, hai người còn xưng huynh gọi đệ và kêu thẳng tên tục của nhau không cần húy kị. Duy Mạnh thậm chí đem những chuyện biết được ở trong Bùi gia kể cho Trần Đình Trọng. Đình Trọng chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng nói giỡn lại với chàng vài câu. Đôi khi  y lại than thở:

- Huynh thật là may mắn! Cùng là phận lương nhân, nhưng huynh có được người thương mình như thế, không phải như ta đây…

Đỗ Duy Mạnh mỉm cười an ủi:

- Đó là bởi vì tướng công Bùi Tiến Dũng của ta là một người tốt lắm! Chứ ta thì đâu có gì hơn đệ…

Duy Mạnh chợt ngưng cười, lặng nhìn vào đôi mắt yên tĩnh của Trần Đình Trọng thì thầm:

- Luận dung mạo thôi, ta đã thua xa đệ rồi!

- Huynh đang ghen tị đấy à? - Đình Trọng đùa cợt cười - Sợ ta lấy mất danh phận lương nhân họ Bùi của huynh chứ gì? Hả hả?

Duy Mạnh nghiêm nét mặt nghiêng người tới gần Đình Trọng, nói:

- Thế mà ta lại thích đệ thành người của họ Đỗ hơn!   





Tấm da vẽ (6)

" Ba trăm năm trước, y vẫn là Trần Đình Trọng, chỉ không phải là một âm hồn quỷ ma phiêu tán như bây giờ. Ngài lại không phải là Bùi T...