Trang

Chủ Nhật, 20 tháng 1, 2019

[Đoản - H] Đêm chiến thắng

Ở một nơi nào đó trong ba tầng thế giới, vào một đêm khi mà mọi thứ vẫn bình thường như thế, như không bao giờ có những chuyện chia xa...

*****

Duy mặc chiếc áo ngủ rộng ngồi trên giường sấy tóc, đưa mảnh gáy trăng trắng về phía người bạn đời bên cạnh.

Ngày này mấy năm trước có một sự kiện quan trọng, chính là lần đầu hai đứa cùng cả đội tuyển giành được chiếc cúp vô địch Đông Nam Á khi mới ở lứa tuổi 22. Từ đó cứ theo thông lệ, hàng năm vào buổi tối hôm nay, hai đứa sẽ cùng nhau làm vài chuyện thân mật, giống như một cách chia sẻ kỷ niệm xưa, càng là để nhắc nhở lẫn nhau về tình cảm của đối phương.

Cho dù sau này đi bên cạnh mình có là ai, thì cái người đã từng kề vai sát cánh với mình thời khắc đổ mồ hôi sôi nước mắt, cũng là giây phút vinh quang ngọt ngào nhất của cuộc đời, sẽ không thể nào thay thế được.

Đó là lời năm đó Mạnh và Duy cùng hứa với nhau.

May thay mấy năm trôi qua, vẫn là người năm đó cùng mình cầm một góc lá cờ tổ quốc, chạy dưới trời đêm Hà Nội, trên sân vận động mấy vạn người...

Duy ngẩn người nhớ lại rồi tự cười, sao lòng vẫn cứ rộn lên như là chuyện mới xảy ra ngay ngày hôm qua đấy thôi.

"Ah...". Duy giật mình khỏi cơn hồi tưởng, rụt người vì hơi nóng đang lan tràn dưới chân tóc gáy. Hơi thở đó quen thuộc đến nỗi mới chạm vào da đã khiến thần trí Duy lơ lửng nghĩ tới khuôn mặt người kia đang ở rất gần... Mấy cái hôn ập xuống trên gáy đầy rẫy những xúc cảm đột ngột làm Duy phải khép mắt run rẩy gọi:

- Mạnh ơi...

- Anh đây!

Mạnh trả lời khe khẽ, môi vẫn từ tốn đi lại trên chiếc cổ của người yêu. Đêm nay vốn là của anh mà thôi. Anh thích làm cái gì thì sẽ làm cái đó. Việc của Duy cần làm chỉ là gọi tên anh, gọi bao nhiêu lần anh sẽ đáp lại bấy nhiêu lần, cho đến khi nào Duy không thể gọi được nữa thì thôi...

Cái áo ngủ cổ rộng này rất gợi cảm, Duy luôn hạn chế mặc nó ngay cả khi ở trước mặt chồng. Bây giờ cũng đã mặc rồi, ý tứ trong đó Mạnh còn không hiểu thì quá không xứng đáng làm chồng.

- Sao? Gọi Mạnh rồi im lặng luôn thế?

Mạnh cười cười hé ra cái răng khểnh chưa từng hết duyên chìm duyên nổi, Duy đỏ mặt khẽ bảo:

- Đừng có cười nữa! Không có gì đâu...

Mạnh bật cười vì thấy có vẻ mình vẫn còn có lực sát thương với bạn giường ghê gớm lắm, ghé môi hôn bạn ấy một cái cho bạn ấy đỡ hồi hộp. Mấy năm qua đi rồi mà vẫn còn thẹn đến như thế!

Duy ngưỡng cổ đón cái hôn của chồng. Càng trưởng thành, hương vị đàn ông của anh ấy càng rõ rệt, vừa mạnh mẽ vừa uyển chuyển dịu dàng. Chỉ có Duy là có phần chậm chạp thay đổi, cứ mãi nuôi dưỡng chút phần trẻ con từ trong vóc dáng đến tính tình. Cho nên ngày xưa chỉ biết gọi chồng bằng tên vì ngang tuổi, giờ thỉnh thoảng lại buột miệng gọi "anh" một tiếng. Thế là Mạnh càng được nước lấn tới, xưng "anh" với Duy luôn như thể là lớn hơn thật vậy.

Nhưng mọi điều Mạnh làm, Duy phản kháng đâu có được. Giống như lúc này, chỉ biết yên lặng để cho người ta kéo hết áo quần ra khỏi người mình, cũng vui vẻ nằm thưởng thức múi lớn múi nhỏ trên cơ thể chồng. Thật là đẹp mắt!

Mạnh đổ ập xuống người Duy thì thầm:

- Em ngắm mấy năm rồi còn chưa chán à? Ánh mắt thèm khát như thế làm gì!

- Ai thèm Mạnh? Chỉ linh tinh...

- Ừm? Phải không? Để kiểm tra xem!

Mạnh lại cong cong đuôi mắt chộp lên cánh mông Duy làm Duy giật thót, phải cắn môi để không kêu lên thành tiếng.

- Đây này! Chỗ chứa con của anh sạch sẽ ướt át như thế này, em lại bảo là em không chuẩn bị trước trong nhà tắm đi!

Duy Mạnh vừa bông đùa vừa âu yếm vuốt ve rãnh nhỏ giữa hai cánh mông êm mượt. Hồi còn ở tuyển với nhau, Mạnh từng điên đầu vì anh em rất hay lấy trò vỗ vào mông Duy làm vui. Mãi về sau được thông não, mọi người mới hiểu ra rằng mông đó đã có chủ quyền, không thể tùy tiện mượn đùa, từ đó mới biết ý mà tiết chế hành vi lại. Mạnh tuy rằng rất hậm hực nhưng vẫn phải bỏ qua, vì anh em đùa nhau mấy chuyện như thế là thường, huống chi không biết thì không có tội.

Duy vừa kìm nén cảm giác kích thích giữa mông, vừa lắp bắp xoay chuyển đầu óc trả lời vấn đề của Mạnh.

- Thì.. rửa.. qua hai lần...

- À! Thế không tự nhét cái gì vào đâu phải không?

Duy mím môi kìm nén cảm giác muốn cắn người, một mực lắc đầu.

- Thật? Ngón tay cũng không đẩy vào?

Mạnh ác liệt trêu thêm một câu. Duy thẹn quá hóa giận, vả Mạnh một cái quát:

- Ở HAGL tôi không phải hiền đâu. Đừng thấy tôi nhịn rồi chọc hoài...

Lâu lâu mới bị ăn tát, lại còn đúng vào lúc gay cấn, Mạnh tỉnh đòn ôm chầm Duy xám hối:

- Rồi rồi anh không trêu em!

- Anh?

- Không không! Mạnh hư! Mạnh yêu Duy lại! Nghiêm túc, không trêu! Thề!

- Không làm thì thôi chớ... Hỏi hoài...

- Làm mà! Làm!

- Thôi tôi không thiết làm nữa! Trả quần áo đây!

- Ơ kìa! Không! Em không cho anh làm bây giờ thì anh chết! Duy...

*****

Nói vậy mà cuối cùng vẫn phải cho làm thôi, tại vì thực lòng Duy cũng muốn Mạnh lắm rồi. Chỉ cần nhớ đến hình ảnh Mạnh đứng hát quốc ca dưới cờ, Mạnh gắt gỏng trên sân bóng, Mạnh rơi nước mắt vì chiến thắng, Duy lại không nén được trái tim yêu cuồng nhiệt như bọn con gái thuở mới lớn... Chắc vì cái số nó đã định cho hai thằng mê bóng đá lại còn mê nhau. Đối với sự nghiệp thì một đứa nghiêm túc đầy lý tưởng, một đứa lại hơi tưng tửng kiểu nghệ sĩ, nhưng mà ghép lại thành đôi thì thật là toàn hảo.

Giống như bây giờ cũng thật là toàn hảo. Duy ôm lấy Mạnh vừa vặn như chiếc giày đúng cỡ. Mạnh chìm đắm trong sự ấm áp chu toàn của Duy đến quên cả thở. Hai đứa trong ngoài như một, thân thiết và trìu mến.

Mạnh yêu chết cái chất giọng mềm mại cao vút của Duy, lúc thả chậm vài nhịp thì như ngâm nga làm nũng, lúc đẩy nhanh liên tục thì lại như nức nở khóc xin, vừa dâm đãng thúc giục đòi hỏi lại vừa tinh khiết bối rối như bị người ta xâm hại. Cho nên Mạnh rất ngại nếu để người nào nghe thấy tiếng của Duy lúc làm tình, tốt nhất là không thể để cho bất kỳ ai nghe.

Duy trái lại cảm thấy mình rên rỉ rất giống đàn bà, mỗi lần đều cố sống cố chết nuốt vào không muốn kêu ra. Nhưng đến lúc lý trí bị đánh tan thành bọt nước, ngoại trừ ôm eo Mạnh buông phóng bản thân, chuyện gì cũng không thể làm chủ được nữa.

Ha... Mạnh....Mạnh ơi....

Mạnh nắm hai gò ngực của Duy vuốt ve, lòng lại nảy sinh ý muốn trêu chọc trong lúc người ta yếu ớt nhất:

- Càng ngày càng giống con gái....

Duy tuy đang bị xóc nảy triền miên, nhưng vẫn cứ là không nuốt trôi so sánh này của Mạnh, lắc đầu nguây nguẩy:

- Không...

- Còn không à! Ngực vừa sưng vừa mềm vừa thơm, sắp có sữa luôn được rồi đây này!

- Nào... Hic..

- Sao nào? Lát đón con anh vào bụng, sinh con cho anh rồi cho con bú... Thế là thành người đàn bà của anh...

Duy căm tức túm tóc mạnh quát lên:

- Rút ra... Hức... Cút...

- Thôi thôi! Mạnh đùa hư, không cần sinh con, vẫn là người của Mạnh, Mạnh yêu nhất...

...

...

Đấy! Hai bên cứ cọ qua cọ lại suốt ngày như vậy, thế mà vẫn có thể chung sống với nhau cho tới mãi về sau.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét