Chủ Nhật, 20 tháng 1, 2019

03

Tiếng đế giày da vang động ngoài hành lang.

"Thôi! Thế là cậu ba về rồi!"

Bà giúp việc khẽ lắc đầu, lùi sâu vào trong bếp.

*****

- A! Chú em về! - Duy hứng khởi kéo tay Duy Mạnh đứng dậy - Anh chào chú đi!

Duy Mạnh liếc qua người đàn ông trước mặt, trên người mặc trang phục thiết kế kiểu quân đội thoạt nhìn đã thấy toát lên vẻ cứng rắn, râu dưới cằm cùng với nước da sẫm màu càng khiến đối phương trông khó xác định tuổi thật. Nếu như Duy không nói cho Mạnh biết trước về chú Lương, chắc cậu cũng tin đây là chú ruột của Duy thật. Giữa hai người họ có nét gì đó phảng phất giống nhau.

- Cháu chào chú ạ! - Mạnh cúi đầu lễ phép chào hỏi. 

- Bạn trai cháu đó ạ! Anh ấy tên là Đỗ Duy Mạnh! - Duy sốt sắng tiếp lời.

Lương không vội đáp lại lời chào, chỉ vừa tháo dây giầy, vừa lặng lẽ quan sát cậu thanh niên Đỗ Duy Mạnh này.

Trắng trẻo, cao ráo, ăn mặc tề chỉnh sạch sẽ. Nhìn thế nào cũng ra người hiền hòa lương thiện, hoàn toàn khác với những gì anh vẽ ra trong đầu!

Chính bởi vì không có chỗ nào có thể bắt bẻ được cậu ta, trong lòng anh thế mà lại nảy sinh một cơn tức giận vô hình khó hiểu. Ánh mắt anh dừng lại nơi bàn tay hai đứa trẻ đang quấn chặt vào nhau, tâm trạng càng lúc càng mờ mịt.

Thế nhưng dẫu sao anh cũng là người lớn, vẫn phải có những nguyên tắc ứng xử của riêng mình. Anh khẽ gật đầu chào lại đối phương:

- Vâng! Cũng nghe cháu tôi nhắc tên cậu đã lâu. Mời cậu ở lại nhà dùng bữa cơm nhạt.

Quả là đủ khách sáo!

Duy Mạnh trước thái độ không nóng không lạnh của Lê Đức Lương, chỉ biết cười trừ ngại ngùng gãi đầu. Duy thấy bầu không khí hòa hợp ngoài sức tưởng tưởng của nó thì càng muốn đẩy nhanh tiến độ:

- Dạ thôi! Cháu với anh Mạnh đi ăn ở ngoài đây! Chú ba ở nhà ăn cơm một mình nhé! Tối cháu lại đưa ảnh về hầu chuyện chú nha!

Mạnh vội nắm khuỷu tay Duy lắc đầu ra hiệu, nhưng Duy cố tình xem như không nhìn thấy, kéo tay Mạnh chạy tuốt ra cửa, không quên chào với lại chú ba của nó mấy câu.

Nhưng mà chạy chưa ra đến cửa thì Mạnh đã bị một bàn tay mạnh mẽ ngăn lại.

- Vậy ba người cùng ra ngoài ăn!

Lương thong thả ra quyết định, ngó lơ sự vùng vằng của thằng nhóc Duy.

*****

- Chỗ người ta hẹn hò, tự dưng vác theo một ông chú!

Duy vừa cắm mặt vào nhai, vừa lầm bầm trách móc. 

- Thôi em!

Mạnh ngồi kế bên gượng cười, đẩy đẩy vai Duy lại vừa dáo dác liếc nhìn sang người ngồi đối diện.

- Chú... dùng thêm bia không ạ?

Lương đang chăm chú lấy đũa vớt hành ra khỏi bát phở, chợt sẵng giọng hỏi:

- Lương tháng bao nhiêu?

Thấy Mạnh còn đang ngơ ngác nhìn mình tựa như chưa thực sự hiểu câu hỏi, anh kiên nhẫn nhắc lại một lần, còn bồi thêm mấy câu hỏi phụ:

- Lương của cậu bây giờ bao nhiêu một tháng? Vị trí công việc cụ thể là gì? Cơ hội thăng tiến trong năm năm tới đây là như thế nào? 

Mạnh khẽ nuốt nước bọt, lựa lời đáp lại:

- Thì... cháu... cháu cũng như Duy... Là cầu thủ thi đấu cho một CLB hạng A... Lương tháng hiện thời là ba... ba mươi triệu... Vị trí công tác... trung vệ. Cơ hội thăng tiến... Cháu thực ra cũng có thể đá tiền vệ nếu cần... Năm năm tới thì...

-  Chia tay đi! - Anh không đợi cho Mạnh nói hết, ngay lập tức đưa ra đề nghị. - Tôi trả cậu năm năm tiền lương theo mức lương bây giờ của cậu. Đừng quấy rầy cháu tôi nữa.

Mạnh và Duy bị bất ngờ, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn anh, rồi lại nhìn nhau.

- Chú.. chú ạ! - Mạnh cau mày đặt đũa xuống bàn ăn - Cháu có làm gì sai...

- Cậu là phụ nữ sao? Cậu sinh con cho cháu tôi được sao? Rồi cậu định mang đứa cháu độc đắc của họ nhà tôi ra nước ngoài kết hôn à? Hay cậu định để cháu tôi phải nghe cả thiên hạ gièm pha? Hai đứa cùng làm cầu thủ thì sau khi giải nghệ lấy gì mà sống? Cậu lấy gì nuôi nó? Cậu định để cháu tôi ăn gió nằm sương hít khí trời à? Cậu chưa làm gì sai trước mặt tôi, nhưng cậu sinh ra là đàn ông thì đã sai rồi. Cậu cũng không nên tiếp tục quen với nó nữa!

Anh bình thản nói một hơi dài như đã chuẩn bị sẵn trong đầu từ lâu, cuối cùng thì chốt lại rằng:

- Chơi thế đủ vui rồi! Tôi đưa cậu tiền, gọi là tình phí. Cậu về Hà Nội đi. Duy phải về nhà của Duy.

- Cháu yêu Duy không phải vì tiền đâu ạ! - Mạnh hơi gắt giọng - Tuy cháu cũng không phủ nhận những gì chú vừa nói là đúng. Những vấn đề đó, cháu và Duy đều đã bàn bạc kỹ lưỡng. Chúng cháu sẽ cùng nhau đối diện.

- Xì... - Lương nhếch miệng cười nhạt - Đám trẻ ngông cuồng này cho rằng cuộc sống là phim Hàn dài tập đấy à? 

- Xì... - Duy đã thấy chướng tai từ nãy, lúc này cũng nhếch miệng cười nhạt phản ứng lại - Chứ chú cho rằng thứ con nuôi nhặt về cũng có thể mở miệng ra nói mấy lời đại diện cho dòng họ gia tộc à? Cháu độc đắc của dòng họ Nguyễn chứ cũng không phải của họ Lê. Tôi yêu đàn ông thì sao, vừa không sinh con vừa không kết hôn thì sao? Chú quản tôi sao? Chú đã tự cho rằng chú là chú ruột của tôi thật rồi đấy à? Ai mới là ngông cuồng chứ?

Duy nói dứt lời thì kéo Duy Mạnh đứng dậy bỏ đi, để lại anh một mình trơ trọi nhìn mấy cọng hành xanh xanh lạc loài trên đầu đũa, đáy lòng rét lạnh như có cơn giông vừa mới tạt qua. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tấm da vẽ (6)

" Ba trăm năm trước, y vẫn là Trần Đình Trọng, chỉ không phải là một âm hồn quỷ ma phiêu tán như bây giờ. Ngài lại không phải là Bùi T...